“Đã nói là ta không gầy, các ngươi còn không tin.” Lãnh Băng Cơ có chút ảo não: “Tên nhãi rãnh này không biết có thể nặng được bao nhiêu kí đây? Thịt đều đắp hết ở trên người ta.”

Điêu ma ma và Vương ma ma cẩn thận đặt thanh ngang trên vai xuống, mệt đến mức mặt đỏ bừng, thở dốc.

“Thế nhưng mấy ngày nay lão nô nhìn Vương phi nương nương rõ ràng là gầy. Cằm đều đã nhọn.”

Lãnh Băng Cơ vụng về đứng dậy, hai chân chạm đất, vừa nhấc mông rời khỏi mặt đất. Đáng tiếc, cái miệng sọt kia lại dính chặt ở trên mông của nàng, chẳng khác gì một con rùa đen đang cố vươn cổ.

Ba người Điêu ma ma lập tức cười vang, ngã trước ngã sau.

“Tại sao ta lại trở thành ngu ngốc như vậy?” Lãnh Băng Cơ cũng bởi vì mình mà không nhịn được cười, cười đến mức không còn sức lực, bụng lớn lại đứng dậy khó khăn, vì vậy đành phải ngồi trở lại, giả vờ tức giận mà phân phó Nhi Nhi: “Còn cười, còn không mau kéo ta ra!”

Nhi Nhi cuống quít nhịn cười, đi đến nâng Lãnh Băng Cơ đang ở trong cái sọt lên. Nàng ta còn nhỏ nên không có nhiều sức lực, Vương ma ma vội vàng thả cái cân trong tay xuống rồi đi giúp đỡ: “Đã nói là cách này không được mà Vương phi nương nương cứ không tin. Nếu như để đám người hầu nhìn thấy bộ dạng này thì uy nghiêm của Vương phi nương nương sẽ bị quét sạch.”

Nhìn thấy dáng vẻ vụng về của nàng, trong lòng Mộ Dung Phong cảm thấy buồn cười, tiến tới rồi khom người ôm nàng lên.

Nhi Nhi và Vương ma ma thấy là Mộ Dung Phong thì rất có mắt nhìn mà lập tức buông tay ra, sau đó lấy cái sọt đang mắc kẹt ở quanh người Lãnh Băng Cơ, cúi đầu buồn cười.

Lãnh Băng Cơ không những không giãy giụa mà ngược lại còn chủ động ôm lấy cổ hắn! Điều này khiến Mộ Dung Phong trong nháy mắt mừng rỡ như điên.

“Còn dùng cân để cân sao? Bổn vương ôm một cái là biết nàng nặng bao nhiêu.”

“Còn không phải bọn họ nói gần đây thiếp gầy đi, khẳng định là do ăn không ngon uống không tốt, cứ liên tục nhét đồ ăn vào miệng thiếp, muốn thiếp no đến chết.”

Mộ Dung Phong nhấp nhấp môi: “Cái này ta có thể giúp nàng làm chứng, hai ngày nay nàng ăn ngon ngủ ngon, còn vô tâm vô phế, thật sự không ốm. Người gầy chính là bổn vương, còn có con thiên lý mã của ta.”

Ba người Nhi Nhi cúi đầu liếc nhìn nhau, cảm thấy rất vui vẻ khi nhìn thấy hai người có thể hòa thuận như lúc ban đầu.

Điêu ma ma: “Lão nô sẽ đi chuẩn bị đồ ăn tối cho Vương gia và Vương phi.”

Vương ma ma: “Lão nô đi bưng trà múc nước.”

Còn lại Nhi Nhi, nàng ta liếc nhìn xung quanh một cái: “Nô tì sẽ đi mở rộng cửa cho Vương gia.”

Mộ Dung Phong ôm Lãnh Băng Cơ đi thẳng vào phòng, cũng không thả nàng xuống mà xoay người ngồi ở trên giường, vẫn ôm Lãnh Băng Cơ vào lòng, giống như là mất đi nhưng đã tìm lại được, trong lòng tràn đầy kích động.

“Còn không bỏ ta ra?”

“Không bỏ, ôm bù.”

“Không nặng sao?”

“Nặng.” Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn cổ áo của nàng một cái: “Thật vất vả dùng hai tay nuôi lớn, càng nặng càng tốt.”

Lãnh Băng Cơ đấm mạnh hắn một cái: “Cho một chút ánh nắng chàng liền trở nên sáng lạn.”

Cái cằm đầy đặn của Mộ Dung Phong đặt ở trước người nàng cứ lắc qua lắc lại, thật sự giống như một con chó con: “Thật sự tha thứ cho ta sao?”

“Đương nhiên là không, để quan sát rồi trừng phạt.”

“Cái gì mà quan sát rồi trừng phạt?”

“Tạm gác lại để quan sát, xem biểu hiện sau này của chàng sẽ như thế nào.”

“Biểu hiện sau này? Tức là xem biểu hiện sau này của bổn vương có làm hài lòng Vương phi hay không, đúng không? Khi nào mới có thể cho ta cơ hội để biểu hiện?”

Nam nhân sinh ra đều là tác giả của những quyển truyện cười, Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ: “Đừng có mơ! Ta còn muốn lập ra hiệp ước tam chương với chàng, nếu chàng không làm được thì sau này cũng đừng mơ tưởng đến việc ta để ý đến chàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play