Lãnh Băng Cơ cảm thấy hắn giống như đang cười cợt trên nỗi đau của nàng vậy, nàng thật sự muốn bỏ thêm chút thuốc độc đấy.

Tề Cảnh Vân cảm nhận được sự nguy hiểm của mình: “Nói đùa thôi, biểu huynh thật sự rất quá đáng mà, một lát ta gặp huynh ấy sẽ giúp tẩu dạy dỗ huynh ấy một trận.”

“Có gì mà dạy dỗ chứ, nam nhân các đệ tam thê tứ thiếp chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”

“Nhưng biểu tẩu thì khác, người tốt khó tìm như biểu tẩu mà biểu huynh còn không biết trân trọng sao? Dù gì cũng đợi mấy năm nữa khi tẩu đã già đi mới thay lòng đổi dạ chứ, đứng núi này trông núi nọ thật là quá đáng mà.”

Lãnh Băng Cơ nghiến chặt răng: “Đệ không cần phải khuyên ta nữa, ta sợ đệ càng nói sẽ càng khiến ta đi vào đường phải tìm chỗ chết đấy.”

“Đừng mà! Nhìn thoáng chút đi, trên đời chỗ nào không có cỏ dại chứ, hà tất phải chết vì một cái cây xiêu vẹo như biểu huynh chứ? Đi nào, ta dẫn tẩu đi mở mang tầm mắt, tìm hiểu về sự muôn màu của cuộc sống này, nhưng mà thì cùng phản bội nhau thôi, tới lúc đó không chịu cũng phải chịu.”

“Không đi.” Lãnh Băng Cơ nghiến răng: “Bây giờ ta chỉ muốn giết người phóng hỏa thôi, đệ đừng đi theo ta kẻo ta lại ngứa tay đấy?”

Tề Cảnh Vân chậc chậc nói: “Lúc biểu huynh tức giận thì cũng rất thích giết người, hai người sống cùng nhau thật quá nguy hiểm mà, vẫn là xa nhau tốt hơn.”

Lãnh Băng Cơ không có tâm trạng nói đùa với hắn nên mặc kệ hắn và chán nản một mình bỏ đi, dù sao thì đi thật xa khỏi ngọn núi này chắc hai chân vẫn còn khả năng chịu được.

“Hay là ta dẫn tẩu đi săn bắn nhé?” Tề Cảnh Vân đề nghị: “Những con mồi sau mùa thua thường rất mập mạp đấy, một mũi tên bắn trúng một con, tiếng mũi tên xuyên qua lớp da thịt phát ra tiếng phụt nghe rất thư giãn, hiệu quả có lẽ rất giống với việc giết người đấy.”

Thì ra cách nghĩ của mình lại man rợ thế sao? Từ miệng của người khác nói ra khiến nàng bất giác run rẩy người, nàng đúng là một nữ ma đầu mà.

Nhưng việc săn bắn đúng là một đề nghị hay đấy, mặc dù mình đang có mang nên cơ thể khá cứng nhắc nhưng lại có thức ăn ngon.

Thời điểm thích hợp lắm, thức ăn ngon và mỹ nam đều không được phụ lòng.

Cứ thế quyết định đi!

Mộ Dung Phong đến sơn trang nhưng không tìm thấy gì cả bèn không dám chậm trễ ngay lập tức quay trở về thành và tìm Lãnh Thanh Hạc hỏi về người phụ xe kia.

Lãnh Băng Nguyệt đã rời khỏi Tướng phủ rồi, Lãnh Thanh Hạc bảo Huệ Phi nương nương đã đưa nàng ta vào cung, vả lại còn căn dặn bảo hắn phải tiến cung ngay.

Mộ Dung Phong không cần tiến cung cũng biết tâm ý của Huệ Phi, lúc này hắn đang rất hoảng loạn thì làm gì còn có tâm trạng tiến cung nghe bà giáo huấn nữa chứ? Hắn và Lãnh Thanh Hạc trực tiếp đến tìm người phu xe kia và hỏi về việc Lãnh Băng Cơ rốt cuộc xuống xe ở đâu và ông ta đã nhìn thấy điều gì?

Người phu xe nghĩ ngợi một lát: “Lúc đó trên đường không có ai qua lại cả, hình như ở ngã rẽ phía trước có một người đang cưỡi ngựa đứng dưới gốc cây giống như đang chờ đợi ai vậy.”

“Bộ dạng người đó thế nào?”

“Thân hình cao ráo, khá giống với thân hình của ngài và đặc biệt nhất chính là trên khuôn mặt người đó có đeo mặt nạ.”

“Mặt nạ sao?” Mộ Dung Phong và Lãnh Thanh Hạc đồng thời kinh ngạc thốt lên.

Người phu xe khẳng định nói: “Đúng vậy, chính là cái mặt nạ, hình như nó làm bằng bạc và che hết nửa khuôn mặt nên không nhìn rõ tướng mạo thế nào.”

“Có phải giống như một con chim ưng đang bay lượn không?” Mộ Dung Phong hỏi một cách đầy nghi hoặc.

“Đúng, hình như là vậy! Khi đó ta cảm thấy người này rất kỳ lạ nên chịu không nổi nhìn thêm vài cái, sau đó vị phu nhân kia lập tức bảo ta dừng xe lại, ném cho ta thỏi bạc bèn vội vàng rời khỏi.”

“Đi về hướng nào? Có phải đi tìm người đó không?”

Người phu xe cười cười lắc đầu: “Nói thật thì phu nhân ra tay rất rộng rãi, thỏi bạc có giá trị rất lớn nên ta chỉ chú tâm vào thỏi bạc vì sợ phu nhân sẽ đòi lại nên nhanh chóng đánh xe quay về thành.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play