Nam nhân phi ưng bất giác đi lùi lại một bước, hình như đa số bị dọa phải rồi nói có chút khó xử nói: “Bây giờ nàng là Phong vương phi, giữa ban ngày ban mặt hình như không hợp lễ nghĩa cho lắm?”

Lãnh Băng Cơ lại tiến lên hai bước và hất cái khăn tay lau nước mắt trên khóe mắt, trên khuôn mặt đầy cảm xúc và ai oán: “Huynh sợ sao?”

“Ta sợ Phong Vương gia biêt sự tồn tại của Phi Ưng Vệ và sẽ tiêu diệt đường sống của ta, ta cứ có cảm giác ngài ấy đã biết được điều gì đó và đang không ngừng điều tra bọn ta.”

“Huynh đến tìm ta chỉ vì muốn hỏi những thứ này sao? Có phải người của huynh không thám thính được tình báo của Mộ Dung Phong nên muốn điều tra từ chỗ của ta không?”

Nam nhân phi ưng lắc lắc đầu: “Ta chỉ muốn gặp nàng thôi.”

“Chỉ thế thôi sao?”

“Những thứ khác ta không dám mơ tưởng.”

Lãnh Băng Cơ bật cười một cái: “Đồ ngốc.”

Nàng xấu hổ thôt ra một câu, khóe mắt đầy vẻ phong tình khiêu gợi giống như những cô gái lầu xanh đang bán nụ cười vậy, vả lại nàng còn tình tứ đánh nhẹ đối phương một cái.

Đối phương ngơ ngác, không biết là đã bị sự khiêu gợi của nàng làm cho mê mẩn hay bị bộ dạng của nàng làm cho ngơ ngác đây.

“Nàng…”

Lãnh Băng Cơ cười khúc khích một cáu và nắm chặt cái khăn tay đấm nhẹ vào ngực hắn: “Nhìn cái gì chứ? Không quen biết sao?”

Đối phương không hề né tránh, ba cây kim bạc nàng giấu sẵn trong chiếc khăn tay đột nhiên đâm vào trong da thịt của đối phương. truyện đam mỹ

Đóng kịch nàng là người nghiệp dư nhưng lại rất nghiêm túc đấy.

Một người cố tình tiếp cận tìm kiếm cơ hội ra tay, một người bị sự nhiệt tình chủ động của nàng làm cho ngơ ngác nên Lãnh Băng Cơ mới có cơ hội ra tay.

Đối phương rất bất ngờ, hắn nhanh chóng hất tay nàng ra và nhanh chóng lùi lại ba bước nhưng vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì Lãnh Băng Cơ đã lấy con dao với tốc độ cực nhanh kề vào cổ họng của hắn.

“Thử động đậy một cái xem nào!”

“Nàng, nàng muốn làm gì?”

Nam nhân muốn ra tay nhưng cánh tay đã không thể giơ lên được nữa, cảm giác mất sức nhanh chóng lan ra toàn thân, đầu óc của hắn cũng cảm thấy hơi choáng váng.

“Giết người diệt khẩu.” Lãnh Băng Cơ lạnh lùng nhìn đối phương rồi trả lời một cách chắc nịch: “Biết ta muốn giết ngươi mà ngươi còn dám chủ động dâng đến tận cửa, thật là can đảm đấy, ta khuyên ngươi nên từ bỏ việc phản kháng đi bởi vì thuốc trong khăn tay đủ để khiến ngươi ngất đi, để an toàn hơn ta còn bỏ váo trong cây kim bạc kia số liều lượng thuốc độc đủ để giết hai con heo đấy.”

Đối phương nhìn con dao trong tay của nàng và nói: “Lẽ nào nàng không nghĩ đến tình nghĩa giữa hai chúng ta sao?”

Lãnh Băng Cơ khẽ nheo mắt lại: “Giữa chúng ta có tình nghĩa gì chứ? Ngươi thử nói xem nào.”

Nam nhân cạn lời, hắn cảm thấy mình bây giờ đã trở thành miếng thịt trên thớt rồikhi đang đối mặt với nguy cơ bị giết, toàn thân Lãnh Băng Cơ đang tỏa ra sát khí đằng đằng.

Đây không phải là trò đùa đâu.

Lãnh Băng Cơ cười lạnh lùng một cáu: “Nam nhân tệ bạc thì xứng đáng nói chuyện tình nghĩa với ta sao?”

Nam nhân hơi hoang mang: “Tại sao nàng lại hận ta như thế chứ?”

“Tại sao ư?”

Hôm nay Lãnh Băng Cơ vốn dĩ đang bực mình và không có nơi nào để giải tỏa, nam nhân này lại không biết tội lỗi mà còn hiên ngang như thế sao.

Ngươi cứ thế bỏ đi, hoàn toàn phủi bỏ trách nhiệm không phải là tội chết mà cái đáng chết của ngươi chính là người của Phi Ưng Vệ.

Ngọn lửa trong lòng nàng đột nhiên bùng lên, nàng không thèm nhiều lời với hắn nữa mà cắn chặt răng lạnh lùng nói: “Đi xuống dưới chỗ Diêm Vương mà hỏi lý do đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play