Mộ Dung Phong nhìn phản ứng của nàng ta, hơi cong khóe.
môi: “Sau đó, chưởng quỹ của ngân trang không chỉ nói với bản vương về công dụng của miếng ngọc bội đó, bản vương còn biết, hai ngày trước khi Tri Thu chết ngươi mới từ thôn trang trở lại Tướng phủ, liền sử dụng miếng ngọc bội, từ ngân trong trang đổi bạc. Bản vương nói như vậy, chắc ngươi không còn gì để chối cãi đâu?
Hiện tại miếng ngọc bội đang ở trong tay ngươi, chứng tỏ, chính ngươi đã sai người sát hại Tri Thu, hơn nữa còn nhân cơ hội chiếm đoạt một phần tài sản của Lãnh Thanh Kiêu, một mũi tên trúng hai con nhạn”
Một hòn đá ném xuống làm nổi lên ngàn gợn sóng, Mộ Dung Phong nói xong khiến lòng mọi người nhấc lên sóng to gió lớn.
Một mặt khác, sợ hãi sự cơ trí và tỉ mỉ của Mộ Dung Phong, một việc không chút đầu mối, mà lại hóc búa bí ẩn, hắn chỉ cần hai ngày liền có thể thuận lợi phá giải.
Một mặt khác, chính là kinh ngạc, Lãnh Băng Nguyệt lại có thủ đoạn độc ác như vậy, chẳng những giết Tri Thu, bức tử Tứ di nương, ngay cả một chút đồ quý mà Kim thị lưu lại cho đệ đệ cũng muốn chiếm lấy.
Không có ai nghi ngờ lời nói của Mộ Dung Phong, bởi vì, những suy luận này rất hoàn mỹ.
Lãnh Băng Nguyệt đã á khẩu không trả lời được, đối mặt với Mộ Dung Phong lên án và chứng cứ phạm tội, không có cách nào biện giải.
Trong nháy mắt, nàng ta bị hút tất cả khí lực, xụi lơ trên mặt đất.
Tay Lãnh Tướng run run, chỉ nàng ta: “Nghịch tử, ngươi còn không nhận tội sao?”
Lãnh Băng Nguyệt đã không có cách nào nói dối, trong nháy mắt lệ tràn viền mắt, khóc hoa lê đái vũ.
“Là nữ nhi nhất thời hồ đồ, Tri Thu thật sự quá ghê tởm, cho nên nhất thời mới giết người. Con biết sai rồi, cũng không dám nữa. Vương gia, phụ thân, tha cho con đi!”
Lãnh Tướng vung tay lên thật cao, muốn giáo huấn nàng †a, trong lúc nhất thời lại không cách nào hạ thủ, nặng nề mà thở dài: “Nghịch tử, vi phụ thật nhìn lầm ngươi, không ngờ ngươi lại có lòng dạ ác như vậy, ngay cả tình cảm tỷ đệ cũng không để ý tới”
“Tiền bạc nữ nhi không hề có ý định độc chiếm, chỉ là đệ đệ còn nhỏ, tạm thời thay nó bảo quản mà thôi”
Lãnh Tướng mất hết mặt mũi, bất đắc dĩ hỏi Mộ Dung Phong: “Là hạ quan dãy dỗ nữ nhi không chu đáo, vậy do Vương gia xử trí, tuyệt không hai lời”
“Không, phụ thân, Tri Thu chỉ là một nô tài, cái mạng của nàng ta chính là của con, nàng ta không hợp tâm ý của nữ nhi, giết nàng ta nào có chữ thiên kinh địa nghĩa chứ” Lãnh Băng Nguyệt vẫn lý lẽ hùng hồn như cũ.
Mộ Dung Phong nhếch đôi môi mỏng: “Xử trí như thế nào, vẫn là hữu tướng đại nhân tự mình quyết định mới được. Lãnh Băng Nguyệt đã sớm không còn là người của Kỳ vương phủ ta, chờ một chút bản vương liền sai người đưa một bức thư hưu thê qua đó”
Tất cả điều này đều nằm trong dự liệu của Lãnh Tướng, môi ông động đậy, nhưng không còn lời nào để nói.
Lãnh Băng Nguyệt quá sợ hãi: Vương gia muốn bỏ Băng Nguyệt? Chàng thật sự không để ý đến tình cảm trước kia của chúng ta sao?”
Mộ Dung Phong cười lạnh một tiếng: “Giữa ta và ngươi đó có bao nhiêu tình cảm để ngươi tiêu xài hoang phí?”
Lãnh Băng Nguyệt lén lút liếc mắt nhìn Lãnh Băng Cơ, còn muốn nói, lại không dám nói.
Mộ Dung Phong đứng dậy, chắp tay thi lễ với Lãnh Tướng: “Nếu không có chuyện gì khác, bản vương liền cùng Băng Cơ trở về phủ trước. Dù sao bây giờ Băng Cơ đang mang thai, không thích hợp mệt nhọc.”
Thi lễ lúc này, đại biểu Mộ Dung Phong vẫn còn kính trọng ông ta, làm Lãnh Tướng có chút thụ sủng nhược kinh.
Tuy nói Lãnh Băng Nguyệt phạm sai lầm bị bỏ phải hồi phủ, thế nhưng Lãnh Băng Cơ còn đang ở đó, vẫn là chính phi của Kỳ vương phủ, không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai phủ.
Lãnh Băng Cơ cũng từ chỗ ngồi đứng dậy, chào tạm biệt với Lãnh Tướng.
Lãnh Băng Nguyệt cắn răng từ dưới đất đứng lên, thân thể nhịn không được run.
Nàng ta nâng cằm, nhìn Mộ Dung Phong: “Chàng không thể bỏ thiếp ở nơi này”
Mộ Dung Phong giống như không nghe thấy lời nàng ta, xoay người năm lấy tay của Lãnh Băng Cơ.
Cánh mũi Lãnh Băng Nguyệt phập phồng, có chút kích động, từ trong miệng gắn ra từng câu từng chữ: “Thiếp đã mang thai, chàng không thể bỏ thiếp”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT