Bà ta quỳ gối trước Lãnh Tướng, không ngừng dập đầu, muốn giải thích nhưng Lãnh Tướng còn chẳng thèm gặp bà ta lấy một lần.

Bà ta vô cùng sợ hãi, như rơi vào động băng, nếu tội danh này giáng xuống đầu mình, nói chính mình bức tử trong phủ di nương, vậy thì bà ta vĩnh viễn không có hy vọng trèo lên làm chính thất nữa.

Lãnh Băng Nguyệt nghe tin chạy tới, lại cười đến vô cùng vui vẻ, chiếc khăn cũng không che lấp được sự vui vẻ trong khóe mắt và đuôi lông mày nàng ta. Tứ di nương vừa chết, chuyện của Tri Thu cũng sẽ xong, chết không có ai đối chứng, sẽ không có ai nghi ngờ nàng ta, thật đúng là ông trời cũng giúp nàng ta.

Sân khấu kịch bị hủy, gánh hát rời khỏi phủ, không có ai có tâm trạng nghe kịch nữa.

Lãnh Thanh Hạc sai người báo tin cho Lãnh Thanh Cơ, nói với nàng ngày xem kịch đổi sang ngày khác.

Lãnh Băng Cơ nhận được tin tức, lập tức chạy tới. Nàng không yên tâm về Thanh Họa. Nếu như người chết bệnh tình triền miên trên giường bệnh, mọi người chuẩn bị tâm lỹ sẵn thì không sao, nhưng đột nhiên không chút phòng bị mà rời bỏ nhân gian như vậy, người thân sẽ là người đau khổ nhất.

Trong phủ không có chút không khí chuẩn bị tang lễ nào, tất cả đều như bình thường. Tứ di nương chết, cũng chỉ là cho mọi người thêm chuyện để bàn tán trong lúc uống trà mà thôi.

Chỉ có Thanh Hạo là mặc áo tang, khóc mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy lại khóc tiếp, cuộn tròn ở trước quan tài di nương, nhất định không chịu rời xa nữa bước.

Lãnh Thanh Kiêu được Tướng gia cho phép ra ngoài, ngồi bên cạnh Lãnh Thanh Họa, cúi đầu xuống, dùng giọng nói nhỏ bé chỉ có hai người mới nghe thấy, khuyên nhủ nàng ấy.

“Đừng buồn, còn có ta làm bạn với ngươi, ta cũng không có nương.”

Lãnh Thanh Họa càng khóc to hơn: “Nhưng di nương ngươi còn sống, còn di nương ta sẽ không về nữa, nương không cần ta nữa.”

Sống mũi Lãnh Băng Cơ có chút cay cay.

Lãnh Thanh Hạc đi tới phía sau nàng, thấp giọng nói: “Khi hạ nhân thay áo liệm cho tứ di nương, nhìn thấy cánh tay bà ấy có bốn vết cào rất sâu, vừa mới khép miệng. Không có khả năng là mèo cào.”

Không ngoài dự đoán.

“Bà ấy sợ tội tự sát sao?” Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng hỏi: “Liệu có phải cảm thấy chúng ta nghi ngờ bà ấy cho nên sợ hãi mà thắt cổ tự vẫn? Hay là có người khác ra tay với bà ấy, giết người diệt khẩu?”

“Xác định là tự tử, có điều bên trong còn có khúc mắc gì thì phải tìm hiểu thêm..Người trong phủ nói Tiết di nương và bà ấy đã cãi vã một trận, mắng chửi rất khó nghe. Lúc ấy cảm xúc của Tứ di nương rất kích động, nói là không muốn sống nữa. Nhưng mọi người không ai để trong lòng.”

“Nhất định là Tiết di nương nhắc tới chuyện quá khứ đáng sợ đó nên bà ấy sợ Thanh Họa bị liên lụy mới chọn cách kết thúc như vậy.”

“Phụ thân rất đau buồn, nhốt mình trong thư phòng, không muốn gặp ai. Tiết di nương thì vô cùng sợ hãi, không muốn gánh trách nhiệm này. Giải thích rằng có người trong phủ nhìn thấy từ hôm qua cảm xúc của Tứ di nương đã khác thường, khi bà ấy về tiểu viện nhìn như người mất hồn, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra nên mới khiến bà ấy đưa ra quyết định như vậy.”

“Cho dù có phải do bà ta hay không thì bà ta cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm. Không rắp tâm hại người nhưng lại vì tranh sủng mà không từ bỏ thủ đoạn, đây là một bài học.

Lãnh Thanh Hạc gật đầu: “Chỉ khổ cho Thanh Họa, một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.”

Lãnh Băng Cơ trầm mặc: “Chờ giải quyết xong tang sự của Tứ di nương, để Thanh Họa tới phủ ta sống một thời gian đi, tránh ở đây nhìn cảnh lại nhớ người.”

“Như vậy cũng tốt, phụ thân nhìn thấy Thanh Họa chắc sẽ không thoải mái trong lòng. Haiz, đúng là nhiều chuyện hỗn loạn.”

Lãnh Băng Cơ trở lại vương phủ, nàng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, có chút không thoải mái. Không biết là do bị nhiễm phong hàn hay là do suy nghĩ quá nhiều.

Gần đây Tướng phủ liên tiếp xảy ra chuyện, khiến người ta vô cùng sốt ruột, Đặc biệt là Tứ di nương có tính tình dịu dàng, ân cần, hiểu lý lẽ, phụ thân ngày thường có chuyện gì cũng sẽ tâm sự với Tứ di nương. Hiện giờ trong phủ chỉ còn lại Tiết di nương, phụ thân cũng vì chuyện này mà giận chó đánh mèo với nàng, ngay cả một người biết nóng biết lạnh cũng không có.

Nàng xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, đến cơm cũng không muốn ăn.

Mộ Dung Phong đi vào, ngồi bên cạnh giường nàng, thật tự nhiên bưng bát lên, dùng thìa nhẹ nhàng xới lên rồi đút cho nàng ăn, động tác có chút vụng về, còn rớt cả ra giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play