Lãnh Thanh Hạc hít sâu hại hơi: “Ta còn nói Kim thị kia thế nào lại phát thiện tâm, vậy mà lại phải gã sai vặt Minh Nguyệt đi theo hầu hạ ta. Ta vốn nghĩ rằng hắn ta là do Kim thị đưa tới, cũng không dám để hắn phụ trách ăn ở sinh hoạt, không ngờ vẫn cho hắn ta cơ hội lợi dụng.

Cũng may nghe lời muội muội, tạm thời chuyển ra ngoài tướng phủ, nếu không e là đến chết cũng không rõ nguyên do. Hôm này hắn cũng theo ta xuất phủ, nhất cử nhất động của ta đều trong tầm mắt. Đối phó hẳn, còn chẳng bằng ta án binh bất động, xem bà ta định giở trò gì”.

Lãnh Băng Cơ lắc đầu dứt khoát: “Muội không đồng ý, như vậy quá nguy hiểm” “Không phải còn có Tinh Mộng ở đây sao?” “Ai biết được hắn có đáng tin hay không?” Lãnh Thanh Hạc á khẩu không đáp lại được. Huynh muội hai người nói chuyện, không chất cấm kỵ Thẩm Phong Vân bên cạnh.

Thẩm Phong Vân phụ trách an nguy của kinh thành và vùng lân cận, các loại nội trạch tranh đấu như này hắn được chiêm ngưỡng khá nhiều rồi, không cần hai người nhiều lời cũng có thể minh bạch nguyên do.

Từ xưa đến nay, trưởng tử thế gia luôn là miếng bánh ngon để người ta tranh giành, chỉ cần hại chết Lãnh Thanh Hạc, như vậy nhi tử của Kim thị mới có thể thuận lý thành chương mà kế thừa gia nghiệp tướng phủ.

Hắn nhìn quanh khu mộ viên, có chút cảm khải. Hữu tướng cũng là dưới một người trên vạn người, kinh thiên vị địa, là trụ cột nước nhà, vậy mà không nghĩ tới hậu viện lại phức tạp như vậy, đường đường một trưởng tử lại bị bức tới bước đường này. Nếu không nhờ có biểu tấu nhà mình tinh thông y thuật, thật sự là bước xuống hoàng tuyền cũng không rõ nội tình.

Hắn nghe huynh muội hai người tranh luận, mỉm cười nói: “Muốn biết Tinh Mộng có thật trung thành, cái này lại không khó, trước để ta dò xét một phen là được”. Hắn để hai huynh muội tiếp tục nói chuyện, chính mình trực tiếp đi tới chỗ gã sai vặt Tinh Mộng trước mặt, yêu cầu hắn đem đồ đạc vận chuyển lên xe.

Lãnh Bằng Cơ thấy hắn dẫn Tinh Mộng đến xe ngựa trước mặt, chọn nơi hẻo lánh, không biết nói nhỏ điều gì với hắn ta, sau đó hai người khuẩn đồ trở về. Thẩm Phong Vân phủi phủi tay, một lần nữa quay lại chỗ hai huynh muội đang đứng.

“Tiểu tử Tinh Mộng này thoạt trông có vẻ thành thật, là kẻ đáng tin”. Lãnh Băng Cơ không khỏi hiểu kỳ: “Huynh là thử bằng cách nào vậy?”

“Cái này cũng đơn giản, ta vừa cưỡng ép vừa dụ dỗ, vậy mà hắn nhất định không nghe, không chịu làm chuyện bất lợi với Thanh Hạc huynh, có thể thấy hắn rất trung thành tận tâm”

Lãnh Băng Cơ vẫn là như cũ không yên lòng: “Nơi này quả hẻo lánh, trước mắt còn không có thị vệ canh giữ, khó mà đề phòng ám tiền được a”.

Chính vì ảm tiền khó phòng, nên mới muốn án binh bất động, miễn cho Kim thị chó cùng rút giậu”

Thẩm Phong Vân ngắt lời nói: “Ta cảm thấy Thanh Hạc huynh nói rất có lý, biểu tẩu nếu là vẫn thấy lo lắng, trở về ta sẽ an bài thị vệ tới đây!”

Kỳ thật ban đầu Lãnh Băng Cơ cũng có chút nghi ngờ, cho nên mới giả vờ tức giận, chứ không lập tức vạch trần chuyện trong mực có độc. Lại thêm ca ca kiên trì bảo đảm, nàng cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng nàng cũng không muốn làm phiền Thẩm Phong Vân, liền khéo léo từ chối.

Nàng thấp giọng dặn dò ca ca làm thế nào phân biệt các loại chất độc, mùi vị chúng như nào, từng chi tiết một liên tục dặn dò.

Thẩm Phong Vân dạo qua một vòng trở về: “Xin hỏi biểu tấu, cái kia…ta vừa thử qua mực nước kia, ngân châm cũng không biến sắc, nàng là làm thế nào nhận biết rõ ràng như vậy?”

“Dùng ngân châm thử độc, cũng chỉ giới hạn với một số loại độc giống như thạch tín, các loại độc kể trên có chứa lưu huỳnh, sẽ cùng ngân châm xảy ra phản ứng, làm nó biến thành màu đen. Nhưng nếu các chất độc không có lưu huỳnh thì sẽ không có hiện tượng gi xảy ra cả.

Ví dụ như độc mà ca ca ta trúng phải, đây là một loại độc mãn tính, tích lũy từng ngày từng tháng, lại dễ nhầm lẫn với bệnh. phổi nên rất khó phát hiện”

“Vậy ngoài cách nhìn, nghe, SỜ, hỏi, còn cách nào để phát hiện ra sao?” Thẩm Phong Vân tiếp tục truy hỏi: “Nếu là với người chết thì sao?”

Nói xong lại cảm thấy có chút không hợp lẽ, hắn cuống quýt giải thích: “Không phải, ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là nhớ lại vụ án trước kia, người chết đến giờ vẫn chưa tra ra được nguyên nhân, nghiệm thi cũng không có tìm được manh mối gì”

Lãnh Băng Cơ mỉm cười, nàng từng học qua môn pháp y chuyên nghiệp, đối với khám nghiệm tử thi không có gì xa lạ. “Như loại độc dược này, không phải uống vào liền chết, nên không thể phát hiện trong dịch vị còn lưu lại. Tuy nhiên nó có thể được phát hiện ra qua máu, xương và những thứ khác.”

“Vậy nếu người chết có máu màu đỏ anh đào thì sao? Trong thực sự rất diễm lệ, nhìn qua có chút giật mình”.

“Máu đổi màu thật ra rất thông thường, giả dụ như màu trắng, màu đen, màu vàng nâu, hồng nhạt,…đại biểu cho trong thân thể xuất hiện bệnh tật, chứ không nhất thiết là trúng độc”

“Khó trách người chết thoạt nhìn rất yên bình. Nhưng là đang êm đẹp tại sao lại chết bất đắc kỳ tử cơ chứ?” “Màu màu đỏ anh đào còn do một khả năng rất lớn, đó chính là trúng độc các-bon mô-nô-xit”

“Các-bon mô-nô ôxit là cái gì?

“Đó chính là khí độc thải ra từ than củi chưa chảy hết. Nó không màu, không mùi, không vị. Nói một cách đơn giản thì nếu như có một hầm rau bị đóng kín lâu ngày thì rau sẽ bị thổi và tạo ra khí độc này. Nếu không có lỗ thoát khí, khi người đi vào, có thể hôn mê hoặc chết ngay tức khắc”

Thẩm Phong Vân lập tức hiểu ra: “Khi chúng ta tìm thấy nạn nhân, cửa ra vào và cửa sổ phòng của nàng ta đều đóng chặt, trong phòng còn đốt một chậu than. Nói cách khác, rất có thể nàng ta không phải bị sát hại mà chính là tự sát?”

“Có thể, nhưng nguyên nhân tử vong vẫn còn phải xác định lại sau khi nghiệm thi. Chẳng hạn, có tình trạng ngạt thở, màu đỏ tươi, tim phì đại, giãn ra, người xung huyết, phù nề,..”

Lời nói của Lãnh Băng Cơ dường như mở ra một thế giới mới lạ cho Thẩm Phong Vân, ánh mắt hắn lóe sáng, khiêm tốn hướng nàng thỉnh giáo, chăm chú lắng nghe, nét mặt ngày càng hưng phấn, tò mò.

Mà Lãnh Thanh Hạc ngồi ở một bên, nhìn như lắng nghe hết sức chăm chủ, nhưng khóe miệng ngày càng đắng ngắt. Hắn quay mặt liếc nhìn về phía mộ phần của mẫu thân, cụp mắt che đậy phức tạp nơi đáy mắt.

Lãnh Băng Cơ trước mắt kia, không thể nghi ngờ là hắn ưa thích nàng, nhưng lại cảm thấy thật lạ lẫm.

Muội muội không có khả năng biết được nhiều kiến thức mà đến chính mình mới được nghe lần đầu như vậy, chiếu theo lời nàng nói, có thật là do mẫu thân báo mộng không vậy? Nữ tử kiến thức uyên thâm trước mắt, thật là Băng Cơ sao?

Vậy Bảng Cơ thật sự đang ở nơi nào?

Thẩm Phong Vân đưa tiễn Lãnh Băng Cơ trở lại Phong Vương phủ, quay người vội vã đi đến nha môn, một mực bận rộn đến khi mặt trăng đã lên cao nơi đằng đồng, lúc này mới kích động trở lại An quốc công phủ.

Vừa về đến cửa lớn, hắn đã bị người gác cổng ngăn lại, nói lão thái quân cho mời.

Thẩm Phong Vân hôm nay tâm tình vô cùng tốt, liền cơm tối cũng không cần ăn, một đường đi đến tiểu viện của lão thái quân. Một bà tử đi vào thông bẩm, lão thái quân còn chưa có ngủ, liền cung kính mời hắn đi vào.

Thẩm Phong Vân thỉnh an tổ mẫu, sau đó ngồi xuống ghế trước giường lão thái quân, giơ tay nhấc chân đều ôn nhã hữu lễ, làm cho lão thái quân đối với đứa cháu ruột này rất là thoả mãn.

Cho hạ nhân lui ra ngoài hết, chỉ chừa lại một bà tử hầu hạ, lúc này mới không nhanh không chậm mà đã mở miệng: “Nghe nói hôm nay người cùng Phong Vương phi rời đi, đã đi nơi nào? Như thế nào bây giờ mới trở về?”.

Thẩm Phong Vân cười giải thích: “Hôm nay biểu tẩu nói muốn đến chỗ sườn núi cách thành nam ba dặm gặp huynh trưởng của nàng, thế nhưng nàng đi xe lửa tốc độ quá chậm, đến nơi sợ là đã quá muộn, cho nên tôn nhi cố ý đưa một đoạn đường

“Xe lửa?” Lão thái quân có chút kinh ngạc.

“Tổ mẫu không biết? Biểu tẩu chẳng lẽ không có nhắc qua với người? Nàng mỗi lần tới gặp tổ mẫu, đều là ngồi trên một cỗ xe ba bánh rách nát, cũng không biết biểu ca nghĩ như thế nào, không sợ ném đi mặt mũi Phong Vương phủ hay sao?”

Lão thái quân khẽ hừ một tiếng: “Cái này Phong nhi cũng thật quá mức hoang đường, đây không phải là vô ý sao? Cả người cũng thế, chúng ta xuất thân võ tướng thế gia, không câu nệ tiểu tiết, nhưng là người có bao nhiêu cũng phải cố kỵ quy củ. Muốn đưa biểu tấu của ngươi đi, phải xa phu đi một chuyến là được, như thế nào còn tự mình đánh xe đi? Để người khác bắt gặp, tránh không được nói thần nói quỷ, đối với biểu tẩu ngươi không tốt.”

Thẩm Phong Vân cúi thấp đầu: “Tôn nhị nhớ kỹ, lần sau không làm chuyện lỗ mãng như vậy nữa. Thật sự là hôm nay nghe biểu tẩu nói chuyện cùng nha hoàn, cảm thấy trong lòng có chút áy náy, cho nên muốn bù đắp một chút.”

“Ngươi áy náy cái gì?”.

“Mấy ngày trước tôn nhi ra ngoài đi săn, trở về trên đường gặp được biểu tẩu đang chọn mua lương thực rau quả, liền đưa tới cho nàng nếm thử ít thức ăn tươi sống. Ai biết vậy mà khiến biểu tẩu gặp tai họa. Hôm nay nha hoàn bên người nàng thấy Tôn nhi, tự chủ trương cầu tốn nhi lần sau gặp biểu ca thì cùng hắn giải thích rõ ràng.

Tôn nhi thế mới biết, biểu cả ở trong phủ nghe vị Trắc Phi kia bịa đặt, vu oan cho biểu tẩu giết con thỏ mà nàng ta nuôi. Cũng không biết là ở trước mặt biểu ca châm ngòi thổi gió thế nào, biểu ca vậy mà trong lúc tức giận, không đợi phần trần đã đả thương biểu tẩu”

“Còn có chuyện như vậy sao!” Lão thái quân tức giận nói: “Phong nhi làm sao lại hồ đồ như vậy, còn không phân rõ các mục cùng trân châu! Quả thật là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột con thì cũng sẽ biết đào hang, cái kia tướng phủ kim thị giáo dưỡng ra loại nữ tử cũng chỉ có… như này thủ đoạn bỉ ổi”.

*Không chỉ có như thế thôi đâu” Thẩm Phong Vân tức giận bất bình mà nói: “Tổ mẫu lẽ nào không hiếu kỳ, biểu tẩu đi gặp huynh trưởng, tại sao lại phải đến tận sườn núi cách thành năm ba dặm?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play