Tri Thu đứng dậy, tạ ân Lãnh Băng Cơ, sau đó mới hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Vương phi nương nương tốt bụng như vậy, bảo sao Vương gia lại yêu người thắm thiết. Nô tỳ tin chắc rằng trong lòng Vương gia sẽ không bao giờ có thêm người nào khác, nếu như có, vậy nhất định là do thủ đoạn nào đó mà người không biết, xin Vương phi nương nương đừng bao giờ tin”
Lãnh Băng Cơ không hiểu sao tự nhiên nàng ta lại nói mấy câu này, nghỉ ngờ hỏi: “Ngươi muốn nhắc nhở ta điều gì sao?”
“Không thưa Vương phi, chẳng qua nô tỳ cảm thấy nhị tiểu thư và quận chúa Cẩm Ngu là người không từ thủ đoạn nào hết, vì vậy Vương phi nhất định phải cẩn thận”
Lúc này Lãnh Băng Cơ mới cảm thấy thả lỏng: “Cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi, ta sẽ nhớ kĩ” .
đam mỹ hàiTri Thu lại nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng: “Tri Thu phải đến tướng phủ tìm quản sự hỏi tin tức về công việc thêu thùa hắn tìm cho nô tỳ một chút, Vương phi nương nương có thể ân chuẩn cho nô tỳ ra phủ được không ạ?”
“Chuyện này thì có là gì. Vừa lúc hôm qua Tiết di nương sai người đưa tới một quyển sổ hí khúc, bảo ta chọn ra hai vở, nói là mấy hôm nữa quý phủ muốn mời gánh hát vào phủ. Ta cũng không hiểu rõ mấy chuyện này lắm, ngươi thay ta đi một chuyến, bảo Tiết di nương cứ tự quyết định là được”
Tri Thu tỏ ra rất vui mừng: “Vậy Tri Thu sẽ đi ngay bây giờ đây ạ”
Lãnh Băng Cơ gật đầu. Tri Thu vừa bước tới cửa lại chợt quay người lại, nhắc nhở Lãnh Băng Cơ: “Quyển thoại bản nô tỳ đưa cho nương nương này, nếu người có thời gian thì xin hãy xem một chút. Tuy nói trong đó toàn những chuyện vô lý, nhưng không hản tất cả đều là chuyện bịa đặt”
Lãnh Băng Cơ cảm thấy Tri Thu hôm nay rất quái lạ, có cảm giác nàng ta nói chuyện cứ có hàm ý gì đó.
Chẳng lẽ Lãnh Băng Nguyệt lại có mưu ma chước quỷ gì định đối phó với nàng? Nàng ta đã bị đưa đến thôn trang rồi, còn định giày vò cái gì nữa? Chờ Tri Thu đi tướng phủ về phải gọi nàng ta tới nói chuyện lại, hỏi thăm cho rõ mới được.
Gần tới lúc ăn cơm tối Mộ Dung Phong mới về, toàn thân đầy mồ hôi. Sau khi hắn tắm rửa xong mới đến Triều Thiên Khuyết dùng cơm tối cùng nàng.
Lãnh Băng Cơ kể chuyện hôm nay Tri Thu đến cho hắn nghe.
Mộ Dung Phong gật đầu: “Mấy chuyện này nàng cứ tự quyết định là được, không cần phải nói với ta”
“Tri Thu cuối cùng cũng nghĩ thoáng ra được rồi, ta cảm thấy cũng chẳng có gì quan trọng nên tiện tay thôi. Chỉ có điều…”
Nàng hơi do dự một chút: “Hôm nay Tri Thu đến tìm ta toàn nói mấy chuyện rất kì quái”
“Nàng ta nói cái gì?”
Lãnh Băng Cơ tỉnh nghịch nháy mắt: “Nàng ta nói, nếu chàng làm chuyện gì có lỗi với ta thì ta…
Mộ Dung Phong run tay khiến đôi đũa rơi xuống đất, hắn vội vã cúi xuống tìm đũa.
Vốn chỉ định chọc ghẹo hắn một chút thôi, nhưng giờ bàn tay đang gắp rau của Lãnh Băng Cơ cũng cứng đờ. Tay Mộ Dung Phong cầm kiếm kéo cung vững vàng mạnh mẽ, không gì sánh nổi, sao lại không cầm chắc được một đôi đũa?
Nàng từ từ xúc cơm, cười nhẹ nói: “Phản ứng của chàng khiến ta nhớ tới một câu nói đó”
Nhi Nhi dâng một đôi đũa sạch khác lên, Mộ Dung Phong nhận lấy: “Câu gì?”
Lãnh Băng Cơ chầm chậm nói ra từng chữ: “Có tật giật mình”
Mộ Dung Phong mím chặt môi: “Nếu như…”
Đúng lúc này, có người gấp gáp hoảng hốt lao vào Triều Thiên Khuyết, ngất lời hắn: “Vương gia có ở đây không?”
Mộ Dung Phong hắng giọng: “Có chuyện gì vậy?”
Người đến báo tin đứng ở ngoài cửa bẩm báo: “Vương gia, Vương phi nương nương, không tốt rồi ạ, người của tướng phủ đến báo Tri Thu cô nương gặp chuyện rồi ạ”
“Cái gì?” Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Người đến báo tin nói là Tri Thu cô nương không cẩn thận ngã xuống nước, nhưng mà lúc đó là thời gian dùng bữa tối nên không ai phát hiện ra, đến lúc cứu được lên thì đã không kịp rồi ạ”
Chuyện này khiến cho mọi người vô cùng bất ngờ. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lãnh Băng Cơ là chuyện này nhất định không đơn giản như thế.
Tri Thu ở trong tướng phủ từ bé đến giờ, quen thuộc đường đi lối lại, sao tự nhiên lại rơi vào trong nước được? Hơn nữa mới sáng nay nàng ta nói với nàng mấy câu kì kì quái quái, càng dễ khiến cho người ta cảm thấy có vấn đề gì đó.
Hơn nữa chuyện này lại xảy ra ở tướng phủ, Lãnh Băng Cơ không thể nào bỏ qua được.
Nàng đứng dậy nói: “Vương gia vất vả cả ngày rồi, chàng hãy ở lại trong phủ nghỉ ngơi đi, thiếp thân qua đó xem một chút”
Mộ Dung Phong đẩy bát cơm ra, đứng dậy theo nàng: “Nàng còn đang mang thai, những chuyện này vẫn nên để bản vương xử lý đi”
Vốn dĩ Tri Thu chỉ là một nha đầu thông phòng mà thôi, không đáng dể Mộ Dung Phong phải đích thân đến, hắn chỉ cần hỏi rõ sự việc, tìm người an táng là được. Nhưng hai người đều cảm thấy nay Tri Thu rất kì quái nên mới muốn đích thân đi một chuyến.
Lãnh Băng Cơ đương nhiên không yên tâm đợi ở vương phủ, nên nàng lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa đi tướng phủ.
Trong hậu viện tướng phủ, đèn đuốc sáng choang.
Lãnh Thanh Hạc thấy Lãnh Băng Cơ đến thì đem kết quả hắn điều tra được nói cho nàng biết.
Hôm nay Tri Thu đến tướng phủ tìm Tiết di nương, sau khi chuyển lời dặn dò của Lãnh Băng Cơ xong thì đi tìm đám nha hoàn ma ma trong phủ thân thiết với mình để nói chuyện.
Đến lúc trời bắt đầu sập tối nàng ta mới tạm biệt đám nha hoàn ma mạ, nói là phải về vương phủ.
Người cuối cùng nhìn thấy Tri Thu là Lãnh Thanh Kiêu và thư đồng của hắn. Hai người đi ra khỏi thư phòng của thầy giáo để về viện của mình, đi được nửa đường thì gặp Tri Thu.
Thư đồng nói, lúc đó Tri Thu vẫn bình thường như mọi ngày, nàng ta hành lễ thỉnh an Lãnh Thanh Kiêu xong còn nói thêm mấy câu về tình hình gần đây của Lãnh Băng Nguyệt nữa.
Sau đó Tri Thu hỏi Lãnh Thanh Kiêu về miếng ngọc bội mà hắn đeo từ nhỏ tới lớn, nàng ta nói là Lãnh Băng Nguyệt muốn lấy nên cố ý bảo nàng ta về hỏi xin. Lãnh Thanh Kiêu cũng không nghĩ nhiều nên tháo xuống đưa nàng ta luôn, sau đó hẳn và thư đồng đi thẳng về viện của mình.
Tiếp đó thì không còn ai gặp nàng ta nữa.
Người đầu tiên phát hiện ra xác chết của Tri Thu là hai nha hoàn rủ nhau đi tiểu. Do có người đi cùng nên hai người đó mới bạo gan đến gần hồ nước nhìn một chút, kết quả là sợ đến mức bây giờ vẫn còn đang ăn nói lung tung.
“Hồ nước này cũng không nằm ở chỗ hẻo lánh lắm, nếu như Tri Thu trượt chân rơi xuống nước thì nhất định sẽ giãy dụa kêu cứu, nhưng sao không ai biết vậy?”
“Chắc do lúc nàng ta rơi xuống nước thì lại vừa đúng vào thời gian cả phủ dùng bữa tối nên không có ai nghe được”
“Thi thể đâu rồi?” Lãnh Băng Cơ hỏi.
“Vẫn còn đang đặt bên cạnh cái hồ nước đấy”
Lãnh Băng Cơ đi về hướng cái hồ đó. Mộ Dung Phong kéo tay nàng lại: “Nàng muốn đi xem ư? Có sợ hay không?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Chắc chắn Tri Thu không tự sát, còn trượt chân rơi xuống nước thì nghe cứ gượng ép thế nào ấy. Ta không thể để nàng ta chết không rõ ràng được”
“Nàng không cần phải tự làm, bản vương có thể cho người đi điều tra”
“Ta cứ nhìn qua một cái đã, xem có thu được manh mối gì hay không”
Mộ Dung Phong không phản đối, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nàng không buông ra. Hắn cảm thấy phu nhân nhà mình to gan thật.
Ba người đi thẳng đến chỗ hồ nước. Xác chết của Tri Thu đặt lên một cái ván cửa, bên trên đắp khăn trải giường.
Xung quanh treo vài chiếc đèn lồng trắng toát, hắt ánh sáng lên khung cảnh mờ mờ ảo ảo.
Lãnh Băng Cơ lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái đèn pin cầm tay, bước lên kiểm tra tỉ mỉ mắt mũi miệng và đồng tử Tri Thu. Nàng đứng dậy, khẳng định chắc chắn.
“Tri Thu không phải chết đuối, mà là chết ngạt sau đó mới bị ném xuống nước. Ta quan sát trong khoang miệng của nàng thấy niêm mạc bị thương chảy máu, sau gáy không có vết hẳn, hẳn là có người đột ngột tấn công từ phía sau, dùng khăn bịt mũi miệng nàng ta lại, sau khi nàng ta ngạt thở chết mới ném vào trong nước. Chỉ tiếc rằng do nàng bị ném xuống nước nên không tìm thêm được chứng cứ nào có ích nữa. Ca ca, phải tra hỏi người trong phủ, hung thủ chắc chản chỉ ẩn nấp trong tướng phủ thôi”
Vậy còn chờ gì nữa?
Mạng người quan trọng, đây cũng không phải là chuyện đùa đâu.