Lãnh Băng Nguyệt vừa nghĩ, Phương Phẩm Chỉ nói quả là có lý. Ở đây, tất cả mọi người mặt trời mọc thì đi làm mặt trời lặn thì nghỉ, không có ai xem nàng ta là chủ nhân, tụm lại bên nàng. Đi bên cạnh chỉ có Triệu ma ma, chờ sống quá mấy ngày nôn nghén này, là có thể mặt mày rạng rỡ hồi phủ rồi.

Nàng lau nước mắt: “Đạo lý ta đều hiểu, chỉ có điều cảm thấy uất ức. Lúc trước Tri Thu tính kế với Mộ Dung Phong, hắn không những không có trách tội, còn liên tiếp sủng nàng ta hai ngày. Làm sao đổi làm ta, liền nổi trận lôi đình như vậy?”

Vừa nhắc tới Tri Thu, Phương Phẩm Chỉ hận đến nghiến răng: “Khỏi nhắc đến kẻ không biết thân biết phận kia”

“Làm sao? Nàng ta có phải là ra ngoài phủ tìm chàng không? Sự có thành không?”

Phương Phẩm Chỉ lắc đầu một cái: “Thất bại rồi”

“Nàng ta không chịu ngoan ngoãn nghe lời?”

“So với việc này còn nghiêm trọng hơn. Nàng ta nói nàng ta căn bản không hề dùng mấy viên thuốc kia”

“Không thể nào?” Lãnh Băng Nguyệt nghỉ hoặc mà cau mày: “Nàng ta ở bên cạnh ta nguy trang giống đến như vậy.

Nàng ta nếu như không ăn, làm sao có khả năng biết viên thuốc này sau khi uống có phản ứng gì? Hơn nữa nàng ta cũng không hiểu mà?”

“Thuốc này khi cảm thấy khó chịu, đến cả nam tử hán đều không chịu nổi, vì thế mà táng gia bại sản rất nhiều. Nàng ta nếu thật sự vẫn đang uống, làm sao có thể không cầu xin ta cho thuốc đây?”

“Nếu nàng ta không uống, vậy nàng ta ra ngoài phủ tìm chàng làm cái gì?”

Phương Phẩm Chỉ dừng lại một chút, lúc này mới mở lời: “Chuyện của hai chúng ta, nàng ta biết tất cả”

“Cái gì?” Lãnh Băng Nguyệt kinh hoảng đứng dậy, tay run lên, nghiêng cả chén tà trong tay: “Nàng ta làm sao biết được?”

“Bây giờ ngẫm lại, có lẽ nàng ta sớm đã nghỉ ngờ ta, vì lẽ đó có sự đề phòng. Khi lần đầu ta đưa thuốc cho nàng ta, nàng ta đơn thuần chỉ là tương kế tựu kế”

Lãnh Băng Nguyệt trong nháy mắt trái tim như rơi vào hố sâu. Trong đầu chỉ vang lên một ý nghĩ, sợ là lân này xong đời rồi! Chính mình ban đầu đắc tội với nha đầu này, lần này lại liên kết với Phương Phẩm Chỉ hại nàng ta, nàng ta nhất định sẽ liều lĩnh vạch trần mình.

‘Trăm kế ngàn kế, làm sao tự nhiên lại hỏng hết trong tay nha đầu này? Tai vạ đến nơi rồi!

Môi nàng run lập cập, tiếng nói run rẩy: “Nàng ta muốn thế nào?”

“Nàng ta muốn tiền, 5 lượng bạc, sau đó sẽ tự mình rời đi, rời khỏi Thượng kinh thành, tuyệt đối không trở về kinh”

“Tiền, tiền, tiền! Lại là tiền, ta bây giờ nào còn có bạc?”

Lãnh Băng Nguyệt gần như muốn khóc ra thành tiếng: “Cửa hàng có chuyện, thu xếp cho người gây chuyện còn không đủ, phải giật gấu vá vai, phải đem nhượng lại hai cửa hàng. Nàng ta không màng mọi thứ mà ra giá cao như vậy, ta đi đâu tìm 5 lượng bạc?”

“Nhưng nếu không cho, ta và nàng ngay cả tính mạng cũng không có.”

Lãnh Băng Nguyệt chán nản ngã mình trên ghế.

“Tại sao từng cái từng cái đều chống đối lại ta? Ả tiện nhân Cẩm Ngu kia còn đang bắt bí ta, sau một tháng, nếu mắt không thể hồi phục, sẽ lấy con mắt của ta. Trong cửa hàng xảy ra chuyện lớn như vậy, bồi thường hết sạch. Mộ Dung Phong lại lòng dạ độc ác, đưa ta đến nơi xa xôi hẻo lánh này. Nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu, mà dám chơi trò dám chó cần áo rách, doạ dẫm vơ vét của ta! Ép ta cùng đường mạt lộ, ta có thể cái gì cũng không màng nữa!”

Phương Phẩm Chỉ cười lạnh một tiếng: “Có điều chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, có cái gì khó! Sao phải tới mức hổn hển, muốn sống muốn chết như thế”

“Nói thì dễ dàng, ta đi đâu tìm 5 lượng bạc? Hiện tại vương phủ đều là thiên hạ của Lãnh Băng Cơ, bị nàng ta nắm giữ trong long bàn tay. Ta là con gái đã xuất giá cũng không thể về Tướng phủ nhờ vả, huống chi, cũng chưa chắc đã nhờ được.”

Phương Phẩm Chi nhếch môi lộ vẻ dữ tợn: “Vẻ quyết tâm tìm người ám sát Lãnh Băng Cơ lúc trước của nàng đi đâu rồi?”

Lãnh Băng Nguyệt sợ đến run lên một cái, trong nháy mắt sắc mặt trăng bẹch: “Chàng muốn giết người sao? Không được!”

“Đường đi ta đã vạch ra cho nàng rồi, ta và nàng đang cùng trên một con thuyền, nàng nói làm thế nào, ta sẽ giúp nàng. Nếu nàng không có lá gan này, thì hãy nghĩ mọi cách gom góp ngân lượng, để ả tiện nhân này đi hưởng phú quý đi thôi. Ta dù sao cũng không có tiền”

Phương Phẩm Chi ôm rổ, xoay người toan rời đi.

Lãnh Băng Nguyệt sốt ruột, một bước sai, mọi bước sai.

Bản thân làm sao lại rơi vào bước đường này.

Đòi tiền tiền không có, muốn quyền thế không có quyền thế, chỉ trong một đêm mà tất cả thân nhân đều quay ra hoạch tội, phản chiến, bản thân thì trở thành người mà Mộ Dung Phong ghét bỏ nhất.

Bây giờ, lại càng đẩy bản thân đến đường tuyệt lộ, chỉ cần đi hơi sai một bước, sẽ vạn kiếp bất phục.

“Chàng cho ta thời gian suy nghĩ một chút.”

“Ta cho nàng thời gian, nhưng cái thai trong bụng nàng không chờ được, Tri Thu cũng không chờ được, nàng muốn giải quyết nhanh chóng, thì nên quyết đoán sớm một chút’“

“Ta quyết đoán rồi thế nào nữa? Ta bây giờ không thể ra khỏi trang viên”

“Chính là bởi vì hiện tại nàng đang không ở trong phủ, Tri Thu nếu có chuyện, sẽ không có ai nghi ngờ nàng, đây là một thời điểm tốt.”

“Chàng tự mình ra tay?”

Phương Phẩm Chỉ hơi nhíu mày: “Cái này còn cần bàn bạc kỹ càng. Nha đầu này quá giảo hoạt, có lòng cảnh giác với ta, khi tới tìm ta đã có sự chuẩn bị, để ta ném chuột sợ vỡ bình, không dám xuống tay. Chúng ta nhất định phải cẩn thận tuyệt đối, làm mọi thứ thật hoàn hảo, không thể lộ ra một điểm sơ sót”

“Vậy thì cần lừa Tri Thu ra khỏi vương phủ, nhân lúc nàng ta chưa sẵn sàng, không hề có một chút cảnh giác. Nhưng nàng ta ngày thường ít khi ra ngoài phủ, chung quy phải có một cái cớ tốt.”

“Nàng ta chỉ cho hai ngày chuẩn bị bạc”

“Bạc?” Lãnh Băng Nguyệt tâm trầm: “Thật ra ta có một chủ ý. Ngươi đến tướng phủ đi tìm một người, hỏi nàng ta có muốn gặp con gái của mình hay không, nàng ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe ta dặn dò”

Hai ngày sau.

Tri Thu lặng lẽ đút lót cho thị vệ gác cổng, chuồn êm ra ngoài phủ, khi đi tới khách điếm, Phương Phẩm Chi đã chờ ở bên trong.

Nàng không nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nghĩ xong chưa?”

“Chúng ta còn có con đường thứ hai để chọn sao?”

“Vậy ngươi bạc mang tới chưa?”

Phương Phẩm Chỉ lắc đầu: “Không có.”

Tri Thu lạnh lùng cười: “Vậy không giải quyết được gì Nàng ta xoay người rời đi, bị Phương Phẩm Chỉ ngăn cản: “Khoan đã”

Tri Thu cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi muốn làm cái gì? Xin khuyên ngươi một câu, trước khi động thủ suy nghĩ kỹ càng.”

Phương Phẩm Chi không tránh ra: “Ta tuy rằng không có mang bạc đến, thế nhưng chúng ta còn có cái để thương lượng”

“Lấy cái gì thương lượng?”

“Tiểu thư nhà ngươi, quả là không có bạc. Trong cửa hàng của nàng xảy ra chuyện gì, hết thảy ngân lượng tất cả đều dùng để xử lý những chuyện này, đã sớm giật gấu vá vai. Đừng nói 5 lượng bạc, năm trăm lạng nàng đều không bỏ ra nổi.

Thế nhưng…”

Phương Phẩm Chi dừng một chút: “Nàng ta nói, lúc trước khi Kim thị đi, lưu lại hai bút bạc, một bút, nàng ta đã lấy ra tiêu hết sạch rồi, còn có một bút khác”

Mắt Tri Thu sáng lên: “Ở đâu?”

“Ở cùng một ngân trang, có điều, cái bút bạc kia có tên của Lãnh Thanh Kiêu, cần cầm tín vật của Lãnh Thanh Kiêu đi lấy”

Tri Thu hơi trầm ngâm, vật này thực sự coi như là bút tích Kim Thị. Lúc trước khi ở trong lao quan sát Kim Thị, Kim Thị ở trước mặt mình và Triệu ma ma nói rất nhiều, nhưng sau đó, liền sai hai người lui xuống, không biết cùng Lãnh Băng Nguyệt ngấm ngầm bàn giao cái gì.

Ra khỏi lao, Lãnh Băng Nguyệt liền lấy từ trong ngân trang một cây bút bạc để tiêu xài, về căn bản tất cả đều dùng để mua ngưng hương hoàn. Lúc đó trong lòng Tri Thu còn thầm nói, cảm thấy Lãnh Băng Nguyệt có chút quá xa xỉ, lẽ nào không để lại một phần dùng lúc khẩn cấp sao? Lẽ nào, còn có chỗ xoay xở?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play