*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lãnh Băng Cơ định làm dịu sự việc: “Vừa nãy cảm ơn cô nương đã ra tay trượng nghĩa giúp ta, ta đến để nói lời cảm ơn.
Nhưng xem ra Sở cô nương có nhiều hiểu lầm với ta, vậy để hôm khác chúng ta hãy nói chuyện sau.”
Nàng xoay người định đi, nhưng Sở Nhược Hề lại tức giận, cảm thấy bản thân mình bị khinh thường, hất tay mẫu thân đang cản nàng ta ra, đi thẳng về phía Lãnh Băng Cơ, nhìn từ trên xuống dưới một cách xem thường.
“Nếu như biết rõ thân phận thì ta sẽ không xen vào việc của người khác đâu. Từ lâu ta đã nghe nói rằng Phong vương phi xinh đẹp, tài hoa tuyệt thế, hôm nay được nhìn thấy rồi, cũng chỉ thường thôi”
Lãnh Băng Cơ khẽ cười, tránh né sự châm chọc: “Nghe nói? Từ trước đến nay ta không thích đọc sách, là người ít học, làm sao lại có người coi trọng ta như thế?”
“Phong vương phi khiêm tốn quá rồi, có thể mở một thư phòng, lại còn có xuất thân là con nhà nho giáo, khoa bảng, được rất nhiều dành lời khen tán thưởng, chắc hẳn là giấu tài.
Cho nên mới cậy tài khinh người, cho nên mới không thèm bàn luận cùng ta”
Người này sao lại có lòng dạ hẹp hòi thế? Chẳng qua mình chỉ cướp đi công việc buôn bán của nàng ta, cứ như vậy đã hùng hổ dọa người.
Lãnh Băng Cơ vẫn cứ khẽ cười: “Nghề y chuyên về một môn, ta dốc lòng với y thuật, đối với thơ từ ca phí dốt đặc cán mai, Sở cô nương quá khen “Phong vương phi lại cứ chối từ, rốt cuộc cũng chỉ là mua danh chuộc tiếng, không dám lộ ra cái dốt… cho nên không muốn cùng ta so tài?”
Lãnh Băng Cơ nhượng bộ từng bước một, nàng ta lại cứ mãi không khoan nhượng, bên cạnh có biết bao nhiêu đang muốn xem náo nhiệt, cùng nhau hét lên. Còn vẻ mặt của mẫu thân nàng ta không biết phải làm thế nào, đành chịu.
Nếu tôi nói so về y thuật, người có dám không?”
Sở Nhược Hề lập tức á khẩu không trả lời dược.
Như Ý công chúa cố ý nhìn Lãnh Băng Cơ cười: “Nếu đã so tài thì ba ván thắng hai mới công bằng, Sở Nhược Hề cô nương nhận thua ván này thì thế nào? Dù chỉ còn lại hai ván, cũng phải nắm chác phần thắng trong tay”
Sở Nhược Hề lập tức ngầm hiểu: “Được, ván đầu tiên so tài thuật, ta cam tâm nhận thua. Còn lại hai ván, mời vương phi nương nương chỉ giáo.”
Lãnh Băng Cơ cảm thấy, mình lại như được tái sinh lần nữa, đã hơn hai mươi tuổi đầu lại đi cùng mấy nha đầu mới mười mấy tuổi này, sao ấu trĩ thế chứ? Rướn cổ trừng mắt như chơi đá gà, chẳng phải mọi người hòa bình với nhau không tốt sao? Tranh đấu làm để tự nhiên để người khác ngồi xem náo nhiệt.
Vậy ta sẽ dùng hơn hai mươi năm mặn mòi của ta, để so tài với cơm khô mười mấy năm của ngươi.
Nàng cười lạnh một tiếng: “Ngươi năm lần bảy lượt gây sự, nếu như ta không đồng ý, vậy rõ ràng là sợ ngươi rồi, so cái gì?”
“Tùy”
Như Ý công chúa nói: “Vàn đầu tiên, so tài về y thuật, là sở trường của Phong vương phi, Sở cô nương chủ động nhận thua. Thế ván thứ hai này, so về sở trường vẽ tranh của Sở Nhược Hề cô nương đi, hai người tranh tài, phác họa chân dung lẫn nhau, ai vẽ càng giống hơn thì sẽ quyết định thắng thua, như thế cũng khá là công bằng nh Hai người ai cũng không có ý kiến gì, lập tức lệnh cho người hậu lấy ra giấy và bút, mực, cơm trên bàn thoáng đã được thu dọn, sau đó lại trải ra nghiên mài mực, chuẩn bị bắt đầu.
Vào lúc này, hoàng thượng và các vị phi tần đều không có ở đây, mọi người có thể tùy ý, nghe nói Phong vương phi muốn so tài với một cô nương tài ba nhất Thượng Kinh thi vẽ tranh, lập tức thu hút rất nhiều người vây xem.
Lãnh Thanh Hạc đang ở bữa tiệc của nam tân nghe vậy, lập tức nhíu mày. Lãnh Băng Cơ có bao nhiêu bản lĩnh, hắn ta vẫn không biết nhiều, nàng làm sao vẽ chân dung nhân vật chứ, chỉ sợ sẽ vẽ Sở Nhược Hề thành Mẫu Dạ Xoa mất thôi.
Lãnh Băng Cơ gác bút, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cây bút than để kê đơn thuốc của mình, tinh tế gọt nhọn, mọi người xung quanh đều khe khẽ thì thầm nhau, không hề có chút hoang mang.
Sở Nhược Hề tập trung tinh thần đặt bút vẽ phác họa, khiến cho mọi người ngạc nhiên thán phục không ngớt.
Lãnh Băng Cơ cũng không chút do dự đặt bút, từ trên đầu rút ra một cây trâm gài tóc, khoa tay múa chân trên giấy trắng Tuyên Thành, không hề ngẩng đầu lên.
Sở Nhược Hề có chút tò mò, Lãnh Băng Cơ không liếc nhìn mình lấy một cái, làm sao có thể đặt bút mà vẽ được chứ, chẳng lẽ có thể nhìn qua một lần là nhớ được sao?
Còn mọi người đang vây sau lưng Lãnh Băng Cơ, liếc nhìn trên giấy của Lãnh Băng Cơ, rồi lại ngẩng đầu nhìn Sở Nhược Hề, châu đầu ghé tai thì thầm thảo luận, ánh mắt cực kỳ quái lạ.
Dần dần, người đứng vây sau lưng Lãnh Băng Cơ càng ngày càng nhiều. Mọi người không kinh ngạc với nét vẽ cao siêu tuyệt vời của Sở Nhược Hề nữa, mà hoàn toàn tò mò chạy sau phía sau Lãnh Băng Cơ xem, rướn cổ nhìn thử, rồi lại nhỏ tiếng bàn tán.
Điệu bộ này giống như nhìn thấy vật gì đó rất hiếm lạ, nhìn thấy ánh mắt của Sở Nhược Hề càng ngày càng kỳ lạ.
Rốt cuộc Lãnh Băng Cơ đang giở trò gì?
Trong lòng Sở Nhược Hề tức giận, trong lúc nóng nảy hơi thở không ổn định, hận không thể vứt bút vẽ đi, chạy sang xem Lãnh Băng Cơ xem thử.
Tiệc nam tân bên này, không tiện để đến xem cuộc chiến, nhìn xuyên qua vườn hoa bên này. Những bức tranh của Lãnh Băng Cơ, khiến bọn họ rất tò mò.
Mặc dù kết quả cuối cùng còn chưa quyết định, nhưng khí thế của Sở Nhược Hề đã thua một bậc.
Sau khi Mộ Dung Phong dò xét xong, không yên lòng cho Lãnh Băng Cơ, xoay người đi, nàng đã một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Duệ Vương tò mò hỏi Mộ Dung Phong: “Huynh nói xem, tam tẩu đang vẽ cái gì thế? Sao lại có thể có sức thu hút lớn như vậy.”
Mộ Dung Phong không cần phải suy nghĩ, trả lời nhanh như chớp: “Dù sao cũng sẽ không phải là vẽ Sở Nhược Hề”
Có thể là đang vẽ một con rùa.
“Nhưng quy tắc trong cuộc so tài của bọn họ là vẽ chân dung đối phương, nếu như không giống, cho dù có bất ngờ thắng được thì cũng tính là thua rồi”“
Mộ Dung Phong đã có dự tính trước: “Chưa hẳn”
Trong nháy mắt, thời gian một nén nhang đã đến, đây là thời gian để đưa ra đáp án.
Sở Nhược Hề người nắm chắc phần thắng trong tay ấy vậy mà lúc này lại lo lắng, thấp thỏm không yên. Giơ bức tranh chân dung trong tay lên, bày ra để mọi người xung quanh cùng nhìn thấy.
Lãnh Băng Cơ trong bức tranh đang cúi xuống, tóc xõa như mây, trên tay còn cầm bút than, tập trung tinh thần, đầy tao nhã, thể hiện rõ thần thái.
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn sang, không đợi người khác bình luận, từ mình gật đầu khen trước: “Giống, quả thật là rất giống”
Nàng nhìn mình trong bức tranh thật xinh đẹp, khen ngợi tới năm sau không hết, giống hay không giống không quan trọng.
Trong đám người cũng lập tức có người khen không ngớt: “Thật sự không hổ là cô nương có tài nhất Thượng Kinh!
Sở Nhược Hề được người ta khen ngợi những lời có cách như đang bay bay, lại có chút bành trướng, không khỏi tò mò: “Mau đưa bức tranh của người ra đây, để mọi người cùng xem xem.
Lãnh Băng Cơ thản nhiên dựng bức tranh trong tay lên.
Trong đám đông cùng thốt lên những lời cảm thán.
Sở Nhược Hề vội vã nhìn chằm chằm xem, vừa thấy đã khiến cô giật nảy mình, sau đó lập tức trừng mắt tức giận, mặt mày hung dữ xông về phía Lãnh Băng Cơ.
“Ngươi làm cái gì vậy?”