“Nàng ấy là cô nương nhà ai thế?” Mộ Dung Hạo nhẫn nại hỏi.

“Còn có thể là nhà ai chứ? Ngoại trừ phủ của Lãnh thừa tướng, nhà ai có thể dạy dỗ ra loại con gái thủ đoạn này?”

Tân phò mã đã tỉnh rượu từ lâu, ánh mắt chợt lóe lên: “Muội muội của tam đệ muội?”

Lãnh Minh Nguyệt khóc không thành tiếng: “Ta muốn gặp đại tỷ ta, mời đại tỷ làm chủ cho ta”

Thật ra nào có cần phải người đi, nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy, sớm đã có hạ nhân chạy tới sảnh ngoài bẩm báo Kim phu nhân và Kim thượng thư rồi.

Ngày đại hỷ mà lại xảy ra chuyện này, Kim phu nhân cũng bất ngờ. Những người có liên quan đều là hoàng thân quốc thích, không thể chậm trễ nữa, còn băn khoăn là sẽ không chu toàn, cũng sẽ gây ra tai họa. Bà ta và Kim Thượng thư lén lút sai người thông báo cho Lãnh Băng Cơ và Hạo vương phi, Mấy vị vương phi ngồi cách nhau không xa, thấy sắc mặt hai người biến đổi, sau đó vội vã đứng dậy chạy tới hậu viện, còn tưởng là Như Ý xảy ra chuyện gì, liếc nhìn nhau một cái, mấy tỷ muội cũng đứng lên đi theo.

Ở hậu viện đang ầm ĩ cả lên, Như Ý trút tất cả tức giận buồn bực hôm nay lên người Lãnh Minh Nguyệt, không vừa ý câu nào là lại muốn xông lên đánh người, khiến Lãnh Minh Nguyệt chật vật không thôi.

Tạm công tử nhà họ Kim không dám tiến lên, Hạo Vương cũng vừa xấu hổ vừa tức giận, cảm thấy có lẽ mình bị Lãnh Minh Nguyệt tính kế, bởi vậy tuy rằng không khoanh tay đứng nhìn nhưng cũng chỉ làm bộ cho có khiến Lãnh Minh Nguyệt chịu không ít khổ sở.

Khi Lãnh Băng Cơ tới nơi, Như ý đang nắm lấy cổ áo Lãnh Minh Nguyệt không ngừng đánh, Lãnh Minh Nguyệt không có chỗ nào để tránh đi, dùng tay áo che mặt, trên cổ đã hằn lên mấy vết máu.

“Dừng tay!” Lãnh Băng Cơ quát lơn một tiếng.

Như Ý căn bản làm ngơ như không nghe thấy, vừa đánh vừa hùng hùng hổ hổ dọa người: “Ta đánh chết loại hồ ly tinh nhà ngươi, biết ngay là con gái nhà họ Lãnh không có ai tốt đẹp cả mà, hai người câu dẫn tam ca ta thì thôi đi, ngươi lại còn muốn hại nhị ca ta. Không gả nổi cho ai nên mới vội vàng muốn cho không một nam nhân thể đúng không?

Lời mắng mỏ này quả thực có chút quá mức, đặc biệt là không chút nể mặt Lãnh thừa tướng.

Mộ Dung Hạo cũng không vui mà quát dừng lại: “Được rồi Như Ý, đừng làm loạn nữa!”

Như Ý như phát điên rồi, nào có chút phong thái nào của công chúa nữa, không khác gì loại đàn bà đanh đá chua ngoa la lối om sòm khóc lóc đánh người trên đường.

Lãnh Băng Cơ bước lên vài bước, túm lấy cổ tay nàng ta, gầm lên một tiếng: “Ta bảo người dùng tay, người có nghe không hả?”

“Dám quát ta, ngươi là cái thá gì?”

Như Ý kiếm cớ trút giận, nghe thấy nàng uy phong như vậy, buông Lãnh Minh Nguyệt vô tội ra rồi lại nhào về phía Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ cảm thấy co em chồng này của mình không phải loại người thích chửi nhau, điêu ngoa đanh đá thường thấy mà cũng khá hiểu chuyện. Nhưng trong ngày đại hôn của mình mà nàng ta làm cái gì thế này?

Nàng ra tay cũng không chút lưu tình, giơ tay ra bắt lấy tay Như Ý kẹp vòng về phía sau khiến Như Ý đau đến cong eo, keeo to một tiếng “Ây da”.

“Ta là tam tẩu của ngươi, có thân phận giáo huấn ngươi không?”

Như Ý bị áp chế, không có sức lực phản kháng, miệng lưỡi vẫn không chịu buông tha người như cũ: “Muội muội ngươi câu dẫn nhị ca ta, nàng ta không biết xấu hổ, ngươi còn dám che chở cho nàng ta!”

Hạo Vương phi nghe thấy lời này, gương mặt xinh đẹp lập tức tái nhợt không chút sức sống, nhìn về phía Hạo Vương, không thể tin nổi mà lùi về phía sau hai bước, được Duệ vương phi đỡ lại.

“Ta không có!” Lãnh Minh Nguyệt vừa thấy Lãnh Băng Cơ đến, lập tức ấm ức rơi nước mắt, hận không thể nhào vào ngực nàng: “Vừa rồi công chúa Như Ý bảo ta uống rượu với nàng ta, bảo ta uống liên tiếp vài ly, ta liền cảm thấy đầu óc choáng váng, khô nóng đến khó chịu. Ta mơ màng nhớ rõ công chúa Như Ý bảo nha đầu đỡ ta tới đây cho tỉnh rượu, sau đó ta không biết gì nữa”

“Uống rượu? Lãnh Băng Cơ ngửi thấy hơi thở của Lãnh Minh Nguyệt toàn là mùi rượu, vẻ mặt chất vất Như Ý: “Người cho muội muội ta uống rượu gì?”

“Ta không biết!”

“Không biết?” Trong lòng Lãnh Băng Cơ đã có một dự cảm chẳng lành, cánh tay lại dùng thêm chút sức lực: “Ngươi có nói không?”

Như Ý hét thảm một tiếng: “Đại tẩu, cứu ta!”

Hiên Vương phi tiến lên, nói với giọng không vui: “Phong vương phi, ngươi che chở muội muội của mình thì ta không quản, nhưng việc gì cũng phải có lý, ngươi không thể ra tay tàn nhẫn với Như Ý như vậy được.”

Lãnh Băng Cơ buông lỏng cánh tay đang kiềm hãm Như Ý ra, Như Ý bị đau, không dám hấp tấp lỗ mãng như vừa rồi nữa, nhưng lại tiếp tục xúi giục Hạo Vương Phi: “Nàng ta mượn rượu giả điên, cố tình câu dẫn nhị ca ta đấy”

Tính tình Hạo vương phi mềm mỏng, hiền hòa trang nhã, không khóc lóc làm loạn như nàng ta, chỉ là cắn chặt môi nhìn Hạo Vương, vành mắt đỏ ửng.

Hạo vương vội vàng giải thích: “Ta nhiều chuyện đưa Kim công tử trở về, đứng chờ ở trong sân, nghe trong phòng có người kinh hô, hơn nữa cửa phòng lại mở, cả người nàng ta mặc hồng y, ta còn tưởng như ý gặp chuyện gì sợ hãi nên mạo muội xông tới.

Sau khi vào nhà thì thấy trên người nàng ta có một con ong vàng, nàng ta bị dọa tới luống cuống chân tay, ta chỉ có thể có lòng tốt đi tới xua đuổi giúp. Ai biết được nàng tay say rượu, thần chí không tỉnh táo hay là thật sự sợ hãi nên bổ nhào vào lòng ta, sau đó đúng lúc Kim công tử đi vào thì nhìn thấy. Chúng ta trong sạch, không hề xảy ra chuyện gì cả”.

Mọi chuyện mạch lạc rõ ràng, mọi người đại khái đã hiểu, hẳn là vị tam tiểu thư nhà họ Lãnh này bị hoảng sợ nên nhất thời tay chân luống cuống, hơn nữa còn uống rượu say nên hành động có chút không đúng mực, kết quả lại làm mọi chuyện loạn tới mức này.

“Cái gì mà say rượu chứ? Rõ ràng là nàng ta cố ý. Đại tỷ của nàng ta không an phận, lén lút qua lại với tâm ca ta, chưa thành thân đã có thai, lại vô duyên vô cớ mất tích, chạy đi cùng bọn trộm cắp bao nhiêu ngày, làm ầm ỹ khắp nơi.

Nhị tỷ thì cố ý rơi xuống, làm ra vẻ đáng thương câu dẫn tam ca ta, ăn vạ được một cái danh trắc phi, muốn bỏ cũng không bỏ được.

Muội muội bây giờ cũng học theo, chạy đầu không chạy lại không biết tốt xấu vì muốn gả vào hoàng gia mà từ bỏ cả danh tiết. Gia giáo của Tướng phủ các người đúng là không bình thường chút nào”

Tin tức này của nàng ta khiến mọi người bất ngờ. Mọi người lại nhớ tới yến hội lần trước, Lãnh Băng Cơ có thai, lại không dám công khai, giấu giấu diếm diểm bị Như Ý vạch trần, hóa ra là thất trinh trước khi thành hôn, không an phận như vậy. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà ánh mắt cùng chất chưa khinh thường, châm chọc.

Duệ vương phi cũng không chút che giấu sự ghét bỏ của mình với Lãnh Băng Cơ, hung hăng thóa mạ một trận: “Đúng là mất hết thể diện hoàng gia, nề nếp gia đình bất chính! Gia giáo không nghiêm! Nhị tẩu đừng nhẫn nhịn nữa, coi như là nhị ca bị muỗi đốt. Người ta vội vàng dâng tới cửa, muốn bỏ cũng không được.”

Những người khác thì có chút kiêng dè chuyện tình cảm, không dám hé răng.

Nhất thời hai tỷ muội trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích ở trong sân, ánh mắt ai nấy đều như những mũi dao sắc nhọn đâm về phía hai người.

Lãnh Minh Nguyệt sợ đến phát khóc: “Không phải, thật sự không phải. Ta nói rồi, ta không chống lại được, nếu như không thuận theo thì công chúa nhất định không buông ta, bắt ta uống rượu cùng nàng ta.”

Lãnh Băng Cơ hít sâu một hơi: “Được rồi, nếu như công chúa Như Ý đã nói vậy, vậy thì chúng ta phải làm cho rõ ràng mới được. Chuyện thứ nhất, rốt cuộc ngươi cho muội muội ta uống thứ rượu gì? Dám làm dám chịu, tuyệt đối đừng có làm cho có lệ với ta, mùi rượu này rõ ràng có vị thuốc trong đó.”

“Có cái gì mà không dám nói, chẳng qua chỉ là rượu hợp cầm mà thôi.”

Lời vừa thốt ra, ánh mắt Kim công tử và Kim phu nhân lại có chút không được tự nhiên.

“Nếu ta nói không sai, thì trong rượu này có dâm dương hoắc, nhục thung dung, dương khởi thạch, đỗ trọng và nhiều loại thuốc khác, tất cả đều có tác dụng kích tình chứ không phải loại rượu bình thường” . đam mỹ hài

Lãnh Bằng Cơ nói với vẻ chắc chắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play