Lãnh Băng Cơ đau thương bật cười: “Phụ thân biết việc nữ nhi tự sát. Nhưng không hề hỏi thăm tình hình sức khỏe một câu. Thay vào đó người lại hỏi tội ta trước”.
“Nếu mà người chết đi thì còn trong sạch, có thể rửa sạch tội danh. Vương gia không trách tội ngươi, vậy mà người không những không biết ăn năn hối cải, bảo đáp ơn nghĩa, ngược lại còn tiếp tục gây phiền toái cho vương gia.
Nếu như người thật sự bị bỏ rơi, thì tưởng phủ nhất định sẽ không chứa chấp loại thanh danh ô uế, chỉ cần ngươi dám bước chân vào phủ thì ta sẽ lập tức hạ lệnh cho người chặt chân người rồi ném vào hố chôn, để tránh cho người ta bàn ra ra tán vào nữ nhi tướng phủ ta, khiến bọn họ không thể gả cho nhà phù hợp.”. Từng câu từng chữ vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn, không có một chút ấm áp nào.
Một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Lãnh Bằng Cơ đã hoàn toàn vỡ tan, hóa ra nàng thật sự không có chút cân nặng nào trong lòng phụ thân. Điều ông ta quan tâm chỉ là thanh danh trong sạch của tướng phủ, về phần nàng sống chết thế nào thì ông ta không quan tâm đến. Vài năm trước đã thể và bây giờ vẫn vậy.
Nàng lạnh lùng nói: “Phụ thân, phụ thân đừng lo lắng, nếu có một ngày như vậy thì nữ nhi của người nhất định sẽ không liên lụy tới tưởng phủ”.
Lãnh tưởng tức giận đến mức sùi bọt mép: “Nếu như ngươi không phải là con gái ta, thì ta không bao giờ nhiều lời như thế! Nhưng mà người lại họ Lãnh, vì thế kẻ làm phụ thân như ta phải dạy dỗ người” Kim Thị giả bộ khuyên can: “Băng Cơ từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, không được dạy dỗ cẩn thận nên không hiểu phép tắc. Ngài hãy bình tĩnh, kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe”.
“Nếu hôm nay con bé không chịu nhận tội, thì nhất định sẽ không tránh được một trận đòn roi, Trảnh cho sau này lại làm mất mặt tổ tiên, làm ô uế tổ đường của Lãnh gia”.
Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào hữu tướng: “Phụ thân mở miệng liền bảo nữ nhi khai tội, vậy nữ nhi xin hỏi bản thần có tội gi? Nếu nói là do nữ nhi không được sủng ái hơn muội muội, thi nữ nhi muốn hỏi phụ thân. Lần trước khi ta và vương gia gặp mặt lần đầu tiên, Lãnh Băng Nguyệt đã cố ý nhảy xuống nước rồi đổ tội cho ta, đến vương gia còn chưa nói gì thì phụ thân đã vội trách cứ, rồi định tội nữ nhi ngay trước mặt bao nhiêu người. Đó mới là lý do khiến vương gia chán ghét.
Nữ nhi xin hỏi phụ thân, khi đó người có điều tra nguyên nhân sự việc không? Nữ nhi sống trong phú vô cùng gian nan, nữ nhi và ca ca phải nuốt hận vào trong lòng, chúng ta đã từng làm điều gì không phải chưa? Chẳng lẽ người cứ thế chắc chắn rằng nữ nhi đang ức hiếp Lãnh Băng Nguyệt sao?”
Kim Thị đứng bên cạnh nghe thấy thế thì gấp gáp: “Người ngậm máu phun người! Trong tiết xuân lạnh lẽo, sao Bằng Nguyệt có thể ngốc đến mức nhảy xuống nước chứ? Lúc đó phụ thân người tận mắt nhìn thấy người đấy Băng Nguyệt xuống nước. Chúng ta không so đo với ngươi, vậy mà giờ ngươi lại quay ngược cắn trả?”
Lãnh tưởng tức giận nói: “Hành vi sai trái của người đã khiến vương gia không vui, giờ lại còn đầy tội cho người khác? Nghiệp chướng, hôm nay phụ thân không dạy người thì người thật sự lật trời mất! Cho dù bây giờ ngươi đã là vương phi thì vẫn phải ngoan ngoãn chịu phạt trước mặt tổ tiên Lãnh gia”.
Lãnh tướng cứng rắn như thế là để cho Lãnh Băng Ca một bài học, đồng thời cũng là để cho Mộ Dung Phong nhìn thấy.
Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ: “Nếu nói tới liệt tổ liệt tổng Lãnh gia, thì Lãnh Băng Cơ tự thấy không hổ thẹn với lòng. Trước kia hơn mười năm người biển vỏ tăm tích, tổ phụ tổ mẫu đều do một tay nữ nhi, mẫu thân và ca ca chăm sóc, cho tận tới khi cả hai tạ thế. Ta tin rằng tổ phụ tổ mẫu trên trời có linh thiêng, thì cho dù không thể nhắm mắt cũng sẽ trách cứ người tội bất hiếu mà thôi”.
Lãnh tướng lập tức lộ ra vẻ đau đớn, ông ta tức giận đến mức giơ cao thước lên nói: “Đồ phản nghịch, xem hôm nay phụ thân dạy dỗ miệng lưỡi sắc bén của người thế nào!”
Lãnh Băng Cơ quỳ trên mặt đất, nàng không thể tránh được, cây thước rơi xuống vai nàng, khiến nàng đau đớn tới có người lại.
Nghe nói cọp mẹ không ăn thịt con, vậy mà ông ta lại ra tay độc ác như vậy. Nàng tưởng rằng bản thân chỉ cần bị đánh một hai cải thì có thể khiến ông ta hết tức, nhưng nhìn tư thế này thì có vẻ ông ta muốn đánh nàng sống dở chết dở mới hả giận.
Lần thứ hai ông ta vung tay lên thì Lãnh Băng Cơ đã giơ tay giữ chặt lấy thước. Lãnh tướng cố gắng dùng sức, nhưng vẫn không thể thắng được nàng, ông ta tức giận đến mức dựng thẳng rau, vừa giậm chân vừa mắng lớn.
Cửa đại sảnh tổ đường bị gõ từ bên ngoài, có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Phụ thân, ta là Thanh Hạc”.
“Ca ca!”, Lãnh Bằng Cơ lập tức xốc tinh thần, không đợi Lãnh tướng nói gì thì nàng đã buông thước ra, rồi đứng dậy đi về phía trước mở cửa tổ đường.
Lãnh Thanh Hạc được một người thanh niên đỡ đứng ở cửa, nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đi ra thì trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt vì bệnh tật hiện lên một tia sáng, trong đôi mắt trũng sâu cũng ảnh lên vẻ khác lạ: “Tiểu muội”.
Huynh ấy là người thân thực sự duy nhất của nàng trên thế giới này, từ khi Lãnh Băng Ca nghe thấy từ tiểu muội này thì trong lòng nàng bỗng trở lên chua xót, suýt nữa thì khóc thành tiếng.
Trong ấn tượng ban đầu của chủ nhân cơ thể này, thì ca ca nàng vốn là một công tử trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, thêm cả thân phận con trai trưởng của tướng phủ, nên có rất nhiều thiên kim tiểu thư ở kinh thành thầm thương trộm nhớ, nhưng bây giờ huynh ấy lại trở nên tàn tạ như vậy.
Nàng kéo tay áo Lãnh Thanh Hạc: “Ca không khỏe sao lại đích thân tới đây? Băng Cơ đang định lát nữa tới viện thăm ca”.
Lãnh Thanh Hạc nhìn tiểu muội của mình, hắn ta thở phì phò: “Tất nhiên là do ca ca không đợi được muội rồi, cơ thể ta ốm yếu nên không thể xuất hiện. Giờ nghe tin muội muội đang ở tổ đường nên vội vàng chạy tới thăm”.
Hắn ta quay mặt lại nhìn Lãnh tướng: “Vừa rồi hạ nhân đang tìm phụ thân khắp nơi, nói là yến tiệc đã chuẩn bị xong, người đang mở tiệc ở Hoa Đình sao?”
Lãnh thường thấy thời gian không còn sớm nữa, nên biết mình không thể ở đây lâu, bỏ mặc Phong Vương không tiếp được. Bây giờ nữ nhi cũng đã học được một bài học, mà bản thân cũng thể hiện được thái độ với Mộ Dung Phong. Vì thế ông ta khẽ khịt mũi: “Ngươi tới đây cũng tốt, để cho đồ nghiệp chướng này quỳ gối xưng tội trước mặt tổ tiên. Ngươi cũng dạy dỗ muội muội người một chút. Ta đi tiếp đãi các vị khách quý trước” .
Ngôn Tình Tổng TàiLãnh Thanh Hạc ho nhẹ một tiếng: “Phụ thân, người cứ đi xử lý công việc đi”.
Kim di nương trong lòng cũng có suy nghĩ khác, bà ta nghe nói Lãnh Băng Nguyệt gả tới vương phủ mấy ngày rồi nhưng vẫn không ở cùng phòng với Mộ Dung Phong, vì thế trong lòng bà ta có chút gấp gáp, dự định đi tìm nữ nhi để hỏi thăm tình hình, vì thế bà ta cũng cất gót rời đi theo Lãnh tướng.
Người hầu cũng hiểu chuyện đi ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại có hai huynh muội, lúc này Lãnh Thanh Hạc mới thay đổi sắc mặt, hắn ta sốt sắng hỏi: “Hiện giờ vết thương đã tốt hơn chưa?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng: “Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, đã lành từ lâu rồi, ta xem không phải hôm nay muội khỏe lãm sao?”
Lãnh Thanh Học bổng trầm mặt xuống: “Nếu vết thương đã lành thì muội quỳ xuống ngay cho ta! Quỳ xuống trước linh vị của của mẫu thân!”
Lãnh Bằng Cơ sững sờ, nàng thấy ca ca ho khan hai tiếng vì kích động thì không khỏi thằng eo ngoan ngoãn quỳ xuống.
Lãnh Thanh Hạc cầm hộp hương trong tay, ôm chặt vào lòng, hắn ta hít vài hơi: “Cơ thể tóc tại là do phụ mẫu ban cho, Lãnh Băng Cơ, năm đó khi mẫu thân đưa muội và ca đến kinh thành, Kim di nương đã không từ thủ đoạn để đối phó với chúng ta, nương dù biết phụ thân đã thay lòng đổi dạ, nhưng tại sao vẫn nhất định ở lại?
Mẫu thân không tham lam vinh hoa phú quý của tướng phủ này, nhưng người biết bản thân sắp không chịu nổi nữa, nên mới hết sức chiến đấu vì chúng ta, mẫu thân muốn tìm cho chúng ta một tương lai tốt đẹp.
Phong Vương phủ được thái hậu tự minh ban danh hiệu, Phong Vương cũng là học trong bầy gà. Một phu quân tốt ngàn người khó tìm như thế. Có biết bao nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn ta. Vậy sao muội có thể không biết tốt xấu mà nghĩ đến việc tự sát ngay vào ngày cưới của mình, khiến cho vương gia xấu hổ? Muội không trân trọng cuộc sống của mình chút nào sao?”
Trong miệng Lãnh Băng Cơ đắng ngắt, có một nỗi chua xót không nói ra được, nàng nhìn ca ca đang quan tâm mình trước mặt thì trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa, nàng thì thào nhưng kiên quyết nói: “Là do Băng Cơ nghĩ quẩn, Giờ muội biết sai rồi, muội sẽ không bao giờ làm thế nữa. Muội nhất định sẽ cố gắng sống sót, cố gắng trả hết lại những gì đám người kia đã chà đạp lên chúng ta!”
“Đúng vậy, phải ghi nhớ lời dạy của mẫu thân, dù khó khăn đến đâu chúng ta cũng phải đứng thẳng xương sống, dũng cảm mà sống”, mặt Lãnh Thanh Hạc không còn chút máu, ngay cả môi cũng tái nhợt. Bàn tay run rẩy lấy ra vài tờ giấy từ trong túi áo đưa cho Lãnh Băng Cơ: ” Đây là của hồi môn mà ca ca cho muội, muội đứng dậy mở ra xem thử đi”.
Lãnh Băng Cơ đứng dậy, nàng nghi ngờ cầm lấy tập giấy trong tay, sau đó run rẩy mở ra, khi thấy đó là khế ước nhà và một tập ngân phiếu thì nàng vô cùng sửng sốt: “Ca ca, cái này…”
“Ca ca không có năng lực nên chỉ lén mua được tiểu viện này, nơi này cũng vừa đủ làm nơi che mưa che gió, Ca ca tặng nó cho muội để nói với muội rằng, sau này dù có vất vả thế nào thì muội vẫn còn một lối thoát, muội vẫn còn một mái nhà mà ca ca đã tặng. Như thế thì muội sẽ không còn tuyệt vọng mà nghĩ quẩn nữa”.
Lãnh Thanh Hạc vô cùng yếu ớt, sau khi nói một hơi cầu dài thì hắn ta bắt đầu thở hổn hển.
Lãnh Bằng Cơ biết rằng Kim di nương vô cùng hà tiện, nàng và ca ca không có nhiều tiền tiêu vặt một tháng, vì vậy đây phải là tất cả tiền tiết kiệm của ca ca. Ca ca đã mang hết tiền cho nàng, còn chu đáo mua cho nàng một tiểu viện nữa. Trong lòng nàng không khỏi chua xót. Nếu ca ca biết muội muội ruột của mình đã bị mẹ con Lãnh Băng Nguyệt giết chết, thì không biết ca ca sẽ cảm thấy thế nào.