Lãnh Băng Cơ không thể không gắng sắc nặn ra một nụ cười gượng gạo, rút chiếc khăn từ trong người ra, lau lớp phấn lòe loẹt trên mặt.

“Hì hì, vốn dĩ chỉ muốn đùa mọi người một tẹo, không ngờ lại gặp được Lục Vụ công chúa. Ngài đừng để trong lòng”

Lục Vu liếc nhìn người đàn ông to lớn vẫn nằm trên mặt đất cắn răng chịu đựng kia, lại liếc Lãnh Băng Cơ một cái, cũng bật cười hì hì” theo, lập tức ngầm hiểu ra: “Ta hiểu rồi.”

“Nhưng bổn vương vẫn chưa hiểu” Mộ Dung Phong vẫn chưa bớt giận, tay chỉ hai người kia chất vấn Lãnh Băng Cơ: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thấy không dấu được nữa, bản thân có giải thích thì cái tên lỗ mãng này cũng chưa chắc chịu tin, Lãnh Băng Cơ chán chường hét: “Thẩm thể tử, đừng núp nữa, ra đây đi.”

Kẻ chủ mưa vẫn đang trốn ở một chỗ xem náo nhiệt, mọi thứ đều vượt ra khỏi dự liệu của hắn, nên hắn có chút trở tay không kip.

Không phải vì sự xuất hiện của Mộ Dung Phong, mà là vì Lục Vụ công chúa. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một người con gái mập mạp như thế, chỉ với một cái tát liền có thể xô ngã hai vị huynh đệ từng tự mình luyện truy nghìn cân, cơ thể vững chắc xuống đất, điều này hung mãnh tới mức nào?

Khi hắn biết người con gái này ấy vậy lại là Lục Vụ công chúa thì càng kinh ngạc, vậy nên không có chủ động đứng ra nói rõ tình hình.

Lúc này nghe thấy Lãnh Băng Cơ gọi, Thẩm Phong Vân từ một chỗ bước ra, chắp tay với chào về phía mấy vị tiểu thư đang không hiểu gì xảy ra.

“Các vị tiểu thư, hôm nay đắc tội rồi. Tại hạ là Thấm Phong Vân của phủ Quốc công, những vị này đều là bằng hữu của tại hạ, có trêu đùa các vị tiểu thư một chút, mong các vị đừng trách cứ, mời đi tới thuyền hoa uống trà”.

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, lờ mờ đoán ra ý nghĩa thâm phía sau của vở kịch này, thế nhưng khi nhìn thấy Thẩm Phong Vân phong độ phóng khoáng, cả người toát lên vẻ thanh cao, ôn nhu như ngọc, tuy rằng xấu hổ, nhưng nhất thời không nỡ rời đi.

Phú Quốc Công mở tiệc, tuy rằng không nói rõ nhưng mọi người đều biết rõ trong lòng, chắc chắn là để bàn chuyện hôn sự cho những công tử vẫn chưa thành hôn. Bây giờ lại trông thấy Thẩm Phong Vân, càng muốn đứng núi này trông núi lọ, lòng dạt dào sức xuân.

Thẩm phu nhân ra mặt mời các vị thiên kim tiểu thư lên thuyền hoa.

Thẩm Phong Vân áy náy kiểm tra vết thương cho huynh đệ của mình, giải thích cho Mộ Dung Phong biết nỗi khổ dụng tâm của mình.

Sau đó trêu chọc một cách đầy ẩn ý nói: “Đệ đã lệnh người trong phủ gửi thư cho biểu ca, còn có thị vệ bên cạnh đi theo bảo vệ, vậy mà biểu ca vẫn chưa yên tâm, còn đích thân tới đây bảo vệ. Có phải sợ đệ giống như Tề Nhị, dạy xấu cho biểu tẩu không?”

Mộ Dung Phong nhất thời xấu hổ, ho khan một tiếng: “Đột nhiên có chút việc gấp, vậy nên liền tìm tới đây, ai biết được vừa hay nhìn thấy hai người này đang động tay động chân với nàng ấy, ta nhất thời hiểu nhầm, có chút lỗ mãng, có lỗi với vị huynh đệ này rồi”

Với lời nói dối này của hắn, Thẩm Phong Vân hiểu rõ trong bụng, nhưng cũng không vạch trần.

Mộ Dung Phong lúng túng chuyển chủ đề, quay mặt lại hỏi Lục Vu: “Sao muội lại xuất cung? Lại còn ăn mặc như vậy, phụ hoàng có biết không?”

Lục Vụ cười gian xảo: “Tam ca quên rồi, Thạch Khiết tiểu thư vừa rồi là chị em của dì muội. Nghe nàng ấy nói hôm nay tới đấy để xem chồng.

Muội đặc biệt bẩm báo với phụ hoàng cho phép muội đến cùng cô ấy. Muốn đóng giả làm nha hoàn, tìm cơ hội thăm dò xem nhân phẩm của đối phương ra sao. Không ngờ lại bị tạm tẩu giành trước.”

Lãnh Băng Cơ có chút xấu hổ: “Không quen biết nên hiểu nhầm, đắc tội rồi”

Lục Vụ tít mắt cười “khì khì” một tiếng: “Người của mình vậy thì dễ nói chuyện rồi, biểu tỷ này của ta thật ra hiền lành tốt bụng, tính tình cũng tốt, người lại xinh đẹp, so với những tên chỉ biết coi thường người khác còn tốt hơn nhiều. Thế tử vừa ý chứ?”

Nếu như không ai được như ý muốn vậy thì chọn đại một người vậy, nếu đem ra so sánh, nhân phẩm của vị Thạch tiểu thư này quả thực tốt hơn mấy người kia nhiều.

Thẩm Phong Vân lắc lắc đầu: “Tốt thì tốt, chỉ là thiếu chút chủ kiến, ấn tượng từ lần gặp đầu tiên không thu hút được đệ”

Dễ dàng nhận ra được Lục Vụ có chút thất vọng. Về vấn đề này mọi người cũng không biết nói gì nữa, dù sao đây cũng là chuyện nhân duyên của mình Thẩm Phong Vân.

Nói chuyện được một lát, Mộ Dung Phong liền đề nghị đưa Lục Vụ hồi cung.

Lục Vụ không dễ dàng gì mới xuất cũng được một chuyến, không muốn lập tức quay về, túm lấy Lãnh Băng Cơ cầu khẩn.

Lãnh Băng Cơ thấy vị Lục Vụ công chúa này tính tình hào phóng, lại nhiệt tình tốt bụng, trong lòng cũng thấy có thiện cảm nên muốn đưa nàng tới phố Kim Tước ở phía trước ăn các món ăn vặt.

Nữ nhi mà, sở thích có khác nhau cũng không nằm ngoài việc chạy nhảy bên ngoài như tàu lửa – cuồng ăn… cuồng ăn.

Lục Vụ hưng phấn đến nỗi bung run lên như sóng nước vậy.

Hai người phía trước kề vai nắm tay vô cùng thân mật. Mộ Dung Phong cùng Thẩm Phong Vân đi phía sau, ăn từ đầu phổ tới cuối phố.

Mộ Dung Phong có ý muốn lấy lòng Lãnh Băng Cơ, răm rắp đi sau nàng, nhưng lại cảm thấy có chút mất mặt.

Thẩm Phong Vân hiểu chuyện, đảm nhận việc làm bạn đồng hành của Lục Vụ. Đồ ăn trong lòng đã tích đầy ắp, cả bộ y phục trắng bị thấm đẫm dầu ăn, nhuốm màu đến nỗi không nhận ra được nữa.

Lục Vu quả thực là “coi đồ ăn là trời”, phong lưu hào phóng như Thẩm Phong Vân trong mắt nàng cũng chẳng bằng một miếng “Đậu phụ thối Vương Phi” nổi tiếng.

Cho tới khi xế chiều, Lục Vụ mới nọ tới mức da bụng căng tròn, một tay cô ôm bụng, một tay xách đủ các thứ đồ ăn, bộ dạng lưu luyến quay trở lại cung.

Lúc này Thẩm Phong Vân mới nâng nâng túi tiền trống rỗng trên tay, mắt nhìn mà nghẹn họng cảm thán: “Chẳng trách vị Lục Vụ công chúa này không gả đi được, với sức ăn này thì người bình thường đều không nuôi nổi. Chỉ trong buổi chiều thôi đã ăn hết bổng lộc trong mấy ngày của ta, vậy mà lại còn chê thế tử gia ta bủn xỉn, không có vui chơi hết mình.

Lãnh Băng Cơ cười mỉm, vừa nãy Lục Vụ cũng ở trước mặt nàng vùi dập vị thế tử gia yếu bóng vía này, nói hắn là đại nam nhân mà sức ăn giống hệt như chim cảnh trong nhà vậy.

Mộ Dung Phong nhàn nhạt nói: “Đệ có biết tại sao đứa nha đầu này lại ăn khỏe vậy không?”

Thẩm Phong Vân lắc đầu.

“Tây Lương từng năm lần bảy lượt nhắc đến chuyện hòa thân với Trường An ta, cầu hôn vị công chúa đến tuổi trong cung. Tuy rằng phụ hoàng không đồng ý, thế nhưng có không ít các triều thần đều ra sức tiến cử, khiến cho nguội ấy lo sợ rằng mình sẽ trở thành đối tượng hòa thân, vậy nên mới ra sức ăn uống, tự hủy đi hình tượng, béo đến mức như bây giờ. Cho dù bây giờ có muốn gầy cũng không khống chế nổi sức ăn nữa”.

Trong chốc lát, Thẩm Phong Vân và Lãnh Băng Cơ đều có chút trầm mặc. Chức vị của mẫu thân Lục Vu không cao, chỉ là một phi tần, chẳng có địa vị gì trong cung cả. Nàng không có người chống lưng, muốn tự bảo vệ mình, tuy rằng biện pháp này có chút ngu ngốc nhưng cũng rất hiệu quả.

Dù sao thì Trường An muốn chú trọng quốc thể, vẻ ngoài của công chúa hòa thân cũng không thể quá xấu.

Mộ Dung Phong tình ý sâu xa vỗ vai của Thẩm Phong Vân: “So với Như Ý, Lục Vụ thực sự hiền lành, càng thích hợp với đệ hơn.”

Sắc mặt Thẩm Phong Vân tối lại: “Đúng thật là hôm nay để có đưa biểu tẩu ra ngoài thật, nhưng biểu ca cũng không cần thiết ghép đôi bừa như vậy chứ?”

Mộ Dung Phong nghiêm túc nói: “Ta chỉ là đưa ra một đề xuất. Không thì để lựa chọn Thạch tiểu thư kia cũng được, nếu không buổi ban hôn ngày mai, 8 đến 9 phần đệ không thoát nổi đâu”.

Mới bắt đầu Lãnh Băng Cơ cảm thấy cách dàn xếp này của Mộ Dung Phong không hay lắm, nhưng suy xét kĩ thì cũng có chút đạo lí.

Béo phì thời kì cuối gây ra bởi việc ăn uống mất kiểm soát, sau này thông qua vận động và ăn uống điều đó có thể gầy đi, ngũ quan của Lục Vụ tinh tế, có thể coi là mỹ nhân. Điều quan trọng nhất là, nhân phẩm của cô nương này không tệ.

Thẩm Phong Vân mặt mày đăm chiêu ủ rũ, làm gì có tâm trạng đùa giỡn, từ biệt hai người kia xong liền chán nản rời đi.

Chỉ còn lại hai người vẫn còn đang tức giận, bầu không khí trong chốc lát có chút khó xử.

Mộ Dung Phong như đang làm xiếc, từ sau lưng lôi ra một con rùa có buộc sợi dây nhỏ, lắc qua lắc lại trước mặt Lãnh Băng Cơ một cách đắc ý.

Trên cái mai rùa to bằng cái bàn tay,dùng bút chu sa vô cùng nổi bật viết chữ lên đó. Trên bụng là “Ta sai rồi”, khi lật lại lại là: “Đừng giận nữa”

Khóe miệng Lãnh Băng Cơ giật một cái, vừa tức vừa thấy buồn cười, mặt câu có quay người trèo lên xe ngựa, lạnh lùng dặn dò phu xe: “Hồi phủ!”

Người phu xe thương tình nhìn vương gia của mình một cái, hất roi ngựa lên về trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play