Lãnh Bằng Nguyệt khó khăn lắm mới dừng ho, không có sức lực nói chuyện.
“Ta không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là muốn khóc. Triệu ma ma, ai cũng nói hoa không tươi được trăm ngày, lòng người dễ thay đổi, ta không tin vương gia thật sự có thể quên được tình cảm giữa chúng ta mà thay lòng đổi dạ. Chỉ cần ta làm giàn hoa tử đằng này khởi sắc trở lại, vương gia nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý”.
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi, sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được chứ? Chuyện của Kim di nương làm cũng quá đáng, vương gia tức giận cũng phải, chắc chắn sẽ có ngày hóa giải được hiểu lầm thôi.”
Mộ Dung Phong khẽ thở dài một hơi, chung quy vẫn không nhẫn tâm rời đi, khoanh tay đứng dựa vào Tử Đằng tiểu trúc.
Cả người Lãnh Thanh Nguyệt mặc đồ trắng. Trong gió lạnh phất phơ sáng sớm, dáng vẻ mỏng manh, yếu ớt khiến người ta nhìn thấy không khỏi thương cảm. Đặc biệt là mới mấy ngày không gặp, nước da nàng ta còn trắng hơn trước, nõn nà như ngọc, cả người đứng đó như tiên tử Lăng Ba.
Nàng ta nghe được tiếng bước chân của Mộ Dung Phong, xoay mặt nhìn qua, khi thấy hắn, con người lập tức đong đầy nước, mông lung mơ hồ, dáng vẻ càng thêm yếu ớt.
Nàng ta thoạt nhìn gầy gò, trông vô cùng ốm yếu, cũng rất tiều tụy, hiển nhiên là sống không hề tốt. Nhìn thấy Mộ Dung Phong, nước mắt như muốn chảy ra, chân mày nhíu chặt, sau đó không nhịn nổi mà ào ào chảy xuống, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
“Vương gia, cuối cùng chàng cũng tới rồi?”
Mộ Dung Phong than nhẹ một câu: “Nàng hà tất phải như vậy chứ?”
Lãnh Băng Nguyệt nhấc váy lên, cả người như một con bướm trắng, chạy về phía Mộ Dung Phong, trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực hắn, ôm chặt lấy eo hắn, nước mắt nóng rát thấm đẫm vạt áo hắn.
“Thần thiếp sợ rằng cả đời này sẽ không tha thứ cho ta, cũng sợ rằng chàng sẽ không bao giờ đến Tử Đằng tiểu trúc nữa. Vậy thì ta còn bảo vệ cái sân quạnh quẽ này làm gì nữa chứ? Không bằng hiện giờ đi luôn, ít nhất cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho vương gia, nếu như nhớ tới thần thiếp, cũng là dáng vẻ xinh đẹp tươi tắn”.
“Cứ nói mấy chuyện sống chết đó làm gì chứ, cũng chẳng phải chuyện to lớn gì.”
Nữ nhân Lãnh Băng Cơ kia thật sự rất quý trọng mạng sống của mình, cho dù có phạm phải sai lầm ngập trời, không phải vẫn sống thoải mái đó sao? Kiên cường như một nhúm cỏ dại mọc ra từ cục đá ven đường.
Lãnh Bằng Nguyệt ngước mắt, nghẹn ngào nói: “Vương gia chính là bầu trời của Băng Nguyệt, nếu như vương gia không chịu tha thứ cho Băng Nguyệt, vậy thì chẳng khác gì trời sụp”
Lời nói thâm tình này, lọt vào tai Mộ Dung Phong, không biết vì sao đã không cảm động như lúc trước nữa, ngược lại chỉ cảm thấy mệt mỏi, như một tay nải nặng trĩu mang đến cảm giác lo âu, gánh nặng.
Lãnh Băng Cơ là một hạt đậu đồng đập không nát, nấu không vỡ, rơi không dập. Mà Lãnh Băng Nguyệt lại hoàn toàn bất đồng, tinh tế mẫn cảm, như một giọt nước trên bông hoa mỏng manh, phải cẩn thận và nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ không để ý một chút để rơi xuống đất là sẽ hoàn toàn dập nát.
Cho nên, hắn mệt.
Hắn cố gắng hòa hoãn sắc mặt: “Đừng suy nghĩ linh tinh, bổn vương từng nói, sẽ không trách tội nàng. Nàng cứ yên tâm mà dưỡng bệnh, sớm ngày hồi phục”
Lãnh Bằng Nguyệt biết thế nào là một vừa hai phải, đôi mắt rưng rưng khẽ nở nụ cười xinh đẹp: “Có lời này của vương gia, Băng Nguyệt an tâm rồi. Chờ thân thể Băng Nguyệt hồi phục, sẽ hầu hạ vương gia thật tốt.
Nghe tin hoa tử đằng nở, Lãnh Băng Cơ cũng chạy tới xem náo nhiệt, đúng lúc bắt gặp cảnh hai người triền miên ôm ấp.
Vừa mới lải nhải cùng mỹ nhân Tiêu, hôm nay lại chạy tới tình chàng ý thiếp với Lãnh Bằng Nguyệt, còn giả vờ trong sạch thề thốt sắt son trước mặt mình, có mệt không hả? Nay ôm người này, mại ôm người khác, hóa ra chính là kiểu như Mộ Dung Phong.
Miệng lưỡi nam nhân chính là quỷ gạt người, Nàng cười nhạt một tiếng rồi xoay người rời đi.
Có trời chứng giám, nếu ta mà tin mấy cái lời quỷ quái của Mộ Dung Phong người thì ta chính là kẻ ngốc!
Ngày hôm sau, Tề Cảnh Vân tự mình tới cửa, nhưng không phải tìm Mộ Dung Phong, mà là tìm Lãnh Băng Cơ.
Xưởng tơ lụa đã chọn ngày khai trương, một cửa hàng khác cũng đang khua chiêng gõ trống thu xếp ổn thỏa, tới hỏi xem Lãnh Băng Cơ muốn treo biển hiệu gì.
Lãnh Băng Cơ vẫn còn đang hờn dỗi Mộ Dung Phong, không chút để ý những điều này, bảo hắn tự mình quyết được rồi.
Tề Cảnh Vân nói ý tưởng của mình cho Lãnh Bằng Cơ, kiến nghị nàng tìm Lãnh Thanh Hạc hoặc Lãnh tướng viết tên cho cửa hàng, đặt tên là “Thám Hoa Mặc Bảo Trai”
Cha con nhà họ Lãnh đều đỗ Thám Hoa, chuyện này đã khiến kinh thành chấn động không nhỏ, được lan truyền thành giai thoại. Tề Cảnh Vân muốn dựa vào đó để lấy thanh danh cũng coi như là một ý kiến hay.
Người cổ đại ít nhiều cũng có chút mê tín, dưới cờ hiệu của nhà họ Lãnh, các học giả đều muốn cầu may, xin chút may mắn, vì vậy chắc hẳn sẽ có không ít người tới cửa hàng để mua giấy bút.
Lãnh Băng Cơ lập tức đồng ý, nói là làm ngay, đi tới Tướng phủ tìm Lãnh Thanh Hạc viết tên cửa hàng rồi mang tới làm biển hiệu.
Hai thị vệ mà Mộ Dung Phong phải đến cho nàng không hề ngăn cản nhưng vẫn đi theo nàng như hình với bóng, như một cái đuôi không rời một bước chân.
Tề Cảnh Vân chắc cũng đã biết được chuyện này từ trong miệng Thẩm Phong Vân, quen rồi cũng không trách cứ gì.
Lăng Băng Cơ nhìn tên thị vệ dáng người cao cao kia, khẽ nghiêng đầu, rõ ràng lại nghĩ ra chủ ý kỳ quái gì đó khiến người nọ sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, kinh hồn bạt vía.
“Thân thủ người không tồi, sao trước kia ta không thấy người?” Lãnh Bằng Cơ công khai chọc gậy bánh xe: “Một tháng Mộ Dung Phong cho ngươi bao nhiêu tiền, ta cho ngươi gấp đôi, mời người làm bảo vệ riêng của ta, được không?”
Tên to con ngây ra lắp bắp nói: “Cái gì gọi là bảo vệ riêng?”
“Chính là sau này người ở bên cạnh phụ trách bảo vệ an nguy của ta”
“Bên cạnh?” Tên ngốc to con bị dọa sợ rồi, liên tục xua tay, sợ hãi tránh nàng như rắn rết: “Vương gia mà biết sẽ lấy mạng thần mất.”
Thật không thú vị.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy, có vài người trời sinh dựa vào sức mạnh để kiếm cơm, nghĩ lại ngày ấy lén chạy tới Pháp Hoa Tự nghiệm thi, tên nhãi này oai hùng thế nào, khiến mình sắp bị hắn mê muội đến nơi. Sao hôm nay lại hèn nhát như một con chuột vậy.
Làm như ta ăn thịt người không bằng? Ngươi còn không phải Đường Tăng. Lập tức cảm thấy chán nản, xoay người trèo lên xe ngựa rời đi.
Dạo qua hai cửa hàng một vòng, bàn bạc xong xuôi, hai người lại tới quán trà.
Chuyện làm ăn vẫn nửa sống nửa chết như cũ, thu không đủ chi.
Hiện giờ Kim thị đã không thể hô mưa gọi gió ở Kim thị nữa, ca ca lại được ghi danh bảng vàng, chính mình có chỗ dựa, quán trà này cũng do mình làm chủ, Cho nên, Lãnh Băng Cơ muốn chỉnh đốn lại một lần nữa.
Tề Cảnh Vân rất có hứng thú với những ý tưởng nàng vô tình đề cập tới trong lúc uống rượu Phù Sinh Các ngày hôm đó, thấy được triển vọng qua những gì nàng nói, bèn dò hỏi xem khi nào thì bắt tay vào làm.
Lãnh Băng Cơ lại thay đổi ý định.
Y Dược thự vừa được xây dựng thành công, giai đoạn này nhất định phải tự tay làm nhưng bản thân đang mang thai, thật sự không thể ra mặt.
Hơn nữa, về chuyện nguyên cứu dược vật, phải cần một quá trình dài. Cho nên, đó mới chỉ là suy nghĩ ban đầu của nàng thôi.
Có điều, nàng muốn xây dựng một bệnh viện nữ tử ở Trường An.
Khi nàng vừa mới xuyên tới đây, gặp được người phụ nữ tự sát để chứng minh sự trong sạch của chính mình, còn có Tú Vân, vì không được nhà mẹ coi trọng nên cũng không có địa vị trong gia đình nhà chồng, còn có những gì bản thân nàng tự mình trải qua, nàng hiểu rõ, nữ tử sống ở thời đại này cũng không dễ dàng gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT