“Chẳng phải đây là tập thơ ta đưa cho Vương gia sao? Sao vậy? Nội dung có gì không ổn ư?”

“Nội dung không sao” Mộ Dung Phong gằn giọng: “Nhưng vị đạo trưởng này trong lúc vô tình phát hiện có điều không đúng” “Là gì vậy?”

Mộ Dung Phong đưa mắt nhìn đạo sĩ kia, tên đạo sĩ dè dặt liếc Lãnh Băng Cơ một cái.

“Bần đạo phát hiện, mực viết trong quyển sách này bị trộn độc. Nếu tiếp xúc lâu dài sẽ thông qua đường hô hấp và da thịt thấm vào cơ thể. Người trúng độc giai đoạn đầu sẽ cảm thấy đau ngực, ho khan, chân tay bủn rủn”

Lãnh Băng Cơ sững sờ, không thể tin nổi hỏi lại: “Mấy người nói là trong mực có độc? Sao có thể thể được?”.

Mộ Dung Phong gật đầu: “Bổn vương cũng thấy không có khả năng ấy, cho nên mới mời Vương phi đến đây tự giải thích cho mình”

Lãnh Băng Nguyệt rất kịp thời ho khan một trận cho phù hợp với tình hình: “Ngày ấy muội thấy tập thơ này ở thư phòng của Vương gia, cảm thấy rất thích nên mới mang về đây. Hằng ngày lúc nhàm chán thì cầm ở trong tay, ban đêm nghỉ ngơi cũng đặt bên gối. Không ngờ thân thể càng ngày càng yếu đi, tìm bao nhiêu đại phu cũng không khám ra nguyên nhân. Thật không ngờ rốt cuộc lại là do quyển sách này gây ra. Tỷ tỷ sao có thể sơ suất như thế, cũng may muội mang nó về, nếu không cứ để nó ở thư phòng thì người bị hại chẳng phải sẽ thành Vương gia sao?”.

Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Quả thật là như thế. Vừa nghe muội nói ta đã cảm thấy thật sợ hãi. Nhưng mà chỉ bằng vào một câu nói lung tung của tên đạo sĩ này, mọi người thực sự tin rằng trong mực có độc ư? Sao ta không thấy vậy?

Tên đạo sĩ tỏ vẻ bí hiếm, nói: “Trùng hợp là bần đạo biết thuật luyện đan, có chút hiểu biết về loại độc trong mục này.”

Mộ Dung Phong nghiêm mặt, thờ ơ xoay xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón cái: “Bổn vương nhớ rõ Vương phi từng nói, Phan Kim Liên ngu ngốc như vậy mà còn có thể hạ độc giết chết Võ Đại Lang, nếu Vương phi muốn đưa bồn vương vào chỗ chết thì quá dễ dàng. Xem ra đó không chỉ là lời nói suông mà thôi, bổn vương đã quá sơ xuất rồi”

Lãnh Băng Cơ nghẹn lời. Mấy câu đó cô chỉ nói dối thôi, thế mà thằng nhãi này cũng ghi thù, rốt cuộc lòng dạ hắn hẹp hòi đến mức nào chứ.

“Vương gia cũng tin thiếp thân sẽ dùng cách thức vụng về này hại người sao?”

“Cũng không thể nói chắc được điều gì. Dù sao từ trước tới nay Vương phi cũng không hài lòng với bổn vương lắm. Hơn nữa, so với hòa ly thì cách làm độc ác không theo lẽ thường này cũng coi như một lối tắt”

“Cách làm dây dưa lằng nhằng thế này thật sự không phải phong cách của ta, ta thích nhanh nhẹn dứt khoát hơn. Chưa nói đến trong mực không có độc, dù là có đi chăng nữa thì chỉ cần hai ba ngày là bốc hơi sạch sẽ. Lại còn chưa kể đến độc tính nữa, cái này chỉ là trò vớ vẩn. Với lại đừng nói là hằng ngày ngửi phải, cho dù có nuốt cả quyển sách cũng phải họ hen tám năm mười năm, chờ đến lúc tóc bạc trắng khéo còn chưa được tái giá nữa kìa. Ta là người vô vị thế sao?

“Lời nàng nói không tính, bổn vương không thể chỉ nghe từ một phía được”

Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm nàng: “Cho nên bổn vương đã cho người đi mộ viên nhà họ Lãnh mời đại công tử đến đây”

“Thân thể ca ca của ta không khỏe, việc này thì có liên quan gì tới huynh ấy chứ?”

“Tập thơ này do đích thân huynh ấy chép ra, nếu trong mực nước có cái gì đó thì liệu nàng có cảm thấy không liên quan đến huynh ấy nữa không? Huống chi ban nãy Băng Nguyệt đã nói với ta, thân thể ca ca nàng có lẽ cũng không yếu ớt đến vậy, có người tận mắt nhìn thấy nàng và huynh ấy ngồi chung một xe cười cười nói nói, hoàn toàn không có vẻ bệnh tật gì cả”

Lãnh Băng Nguyệt biết rồi sao?

Thảo nào nàng ta lại cho cùng rút giậu, nhanh chóng tố cáo việc trong mực có độc. Thì ra là thế, nàng ta muốn nàng hết đường chối cãi.

Nếu tra xét thật thì với cái tội danh mưu sát chồng này, cái tên lỗ mãng Mộ Dung Phong khéo không nói năng gì đã cho nàng “thăng thiên” luôn mất.

Lãnh Băng Cơ nhanh chóng đảo mắt liếc qua gương mặt Mộ Dung Phong, thấy ánh mắt hắn hơi lóe, một nụ cười nhẹ lướt qua nhanh đến mức gần như không nắm được.

Rốt cuộc tên này tin hay là không tin đây? Hay chỉ đơn giản là đang chờ xem trò vui? Lãnh Băng Cơ cẩn thận đánh giá lại lần nữa, hắn vẫn trưng ra bản mặt nghiêm nghị xen lẫn chút tức giận, khiến người khác vừa nhìn qua đã lạnh cả người, cảm thấy hơi sợ hãi.

Lãnh Băng Cơ có chút bối rối, thấp tha thấp thỏm như đang lên trộm đồ thì bị người ta bắt được vậy.

“Được rồi, ta thừa nhận vậy, thật ra ca ca ta bây giờ đã khỏe lên nhiều. Nhưng chuyện này chắc chắn không có liên quan gì đến huynh ấy. Huynh ấy sao có thể làm hại Vương gia được chứ?”

Kim thị đứng trong góc, thu tất cả phản ứng của Lãnh Băng Cơ vào trong mắt, cụp mắt cười cười, đến khi ngẩng lên đã đổi thành một gương mặt vô cùng đau đớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play