Lãnh Băng Cơ kìm nén lại cơn giận: “Vậy vương gia chàng có ý kiến gì?”

“Ý kiến của bổn vương chính là không đồng ý”

“Tại sao?”

Tề Cảnh Vân và Thẩm Phong Vân đồng thanh thốt ra, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Mộ Dung Phong khẽ nhếch đôi môi mỏng, nói ra từng chữ: “Bởi vì, nàng là vương phi của bổn vương, không cần phải vất vả như vậy.”

Bà mẹ nó, mấy lời yêu thương này huynh nói trơn tru quá nhỉ. Bây giờ ta ăn một hại gạo của huynh cũng phải tính toán chi li, huynh còn có mặt mũi mà nói ra cái kiểu đầy hàm ý và vô cùng cảm động như “nuối ta” ở trước mặt người khác thế này.

Ta không vất vả, mà là số khổ ấy, đã phải tự lực cánh sinh thì thôi, lại còn bị người khác quản thúc.

Lãnh Bằng Cơ không muốn bóc sạch hắn ở trước mặt người ngoài, chỉ sâu kín lẩm bẩm một câu: “Không vội, đợi sau này rồi bàn bạc kỹ hơn cũng được”

Tề Cảnh Vân sững sờ, có vẻ chẳng hiểu gì, Thẩm Phong Vân lại biết rõ trong lòng nên cười giảng hòa.

“Biểu ca hẹp hòi nhất, hận không thể giấu mỹ nhân trong nhà, sợ biểu tẩu xuất đầu lộ diện đó. Người xem chỉ một trò đùa của ngươi hôm nay đã dọa được biểu ca, cuốn tới như một cơn gió, sốt ruột đến mức muốn giết người rồi kia kìa”

Tề Cảnh Vân cũng cười ranh mãnh: “Cũng đúng, trước nay đại ca luôn là kiểu không biểu cảm gì trước núi Thái Sơn sụp đổ, chưa từng đánh trận nào mà không có chuẩn bị. Hôm nay lại vì biểu tẩu mà một mình xông tới, không sợ có mai phục hả?”

Mộ Dung Phong nắm quyền họ nhẹ một tiếng, thái độ kiêu ngạo nói: “Đối phó với mấy tên giặc quèn, bổn vương còn cần phải ra quần ồ ạt hay sao?”

Lãnh Bằng Cơ ghi nhớ điều thứ nhất của hiền thê lương mẫu, ở ngoài nhất định phải giữ mặt mũi cho nam nhân của mình. Cho nên nàng mím môi, mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng không lên tiếng mỉa mai mà coi như là chuyện đã qua.

Nhất thời bầu không khí lại trở nên hài hòa, ba huynh đệ nói sang mấy chuyện tình cảm khác rồi nâng ly cạn chén, vô cùng náo nhiệt.

Ngay khi đang uống rượu chưa đủ độ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người ồn ào, tiếp đó là tiếng bước chân lộn xộn, hơn nữa còn đi thẳng tới lầu hai.

Vẻ mặt Tề Cảnh Vân không vui: “Vì muốn được yên tĩnh nên tiểu gia mới bao cả Phù Sinh Các, đây là ai đui mù đến quấy rầy tiểu gia uống rượu? Chưởng quỹ Phù Sinh Các này ngày càng không ra gì rồi.”

Bốn người đều ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Cửa nhã sương bị người ta đá văng từ bên ngoài, Lãnh Bằng Nguyệt đứng oai phong lẫm liệt cửa nhà sương, nhìn thấy bốn người đang khí thế ngất trời ở bên trong thì trợn mắt há mồm.

Sau lưng nàng ta có một đội thị vệ của vương phủ đi theo, trang bị đầy đủ, đao kiếm đã ra khỏi vỏ, đang chuẩn bị cùng nhau chen vào.

Mộ Dung Phong lạnh lùng quát một tiếng: “Lui ra!”

Bọn thị vệ lập tức tra kiếm vào vỏ, ngoan ngoãn lui xuống.

Lãnh Bằng Nguyệt cắn môi dưới, cười khổ lui ra một bước: “Đây chính là bắt cóc mà thị vệ bẩm báo đấy à? Bắt cóc? Xem ra là Băng Nguyệt nhiều chuyện rồi.”

Mộ Dung Phong thấy Lãnh Băng Cơ bình yên vô sự thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn, đã vứt chuyện gọi là bắt cóc ra sau đầu từ lâu rồi. Thấy Lãnh Băng Nguyệt thế mà lại mang binh đến đây, ánh mắt chợt lóe, đứng dậy giải thích với ý tốt.

“Hôm nay có bạn cũ trở về kinh, trò đùa mà thôi, để nàng phải lo lắng rồi.”

Lãnh Bằng Nguyệt lập tức nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đầy tủi thân: “Nếu như tỷ tỷ không muốn Vương gia đi cùng Bằng Nguyệt về phủ Thượng thư thì cứ nói thẳng là được, cần gì phải bày trận lớn như vậy? Trong lòng Bằng Nguyệt nóng như lửa đốt, lo lắng tỷ tỷ và Vương gia sẽ gặp phải sơ xuất gì, sốt ruột đến nỗi không biết làm sao, còn không biết tự lượng sức mình mà đến đây cứu viện, ai ngờ lại là trò đùa”

Ý ở trong lời ngoài lời chính là chuyện hôm là do Lãnh Băng Cơ muốn tranh giành tình cảm, liên hợp với những người khác để diễn một màn kịch.

Tề Cảnh Vân không quên Lãnh Bằng Nguyệt nên nghe chẳng hiểu gì, nhưng sau đó cũng mơ hồ phỏng đoán được thân phận của Lãnh Băng Nguyệt. Là người đầu tiên đứng dậy nhiệt tình chào hỏi.

“Chắc hẳn vị này chính là Trắc phi nương nương, chuyện hôm nay không liên quan đến Vương gia và Vương phi, chỉ thuần túy là Cảnh Vân trêu đùa Vương gia thôi, xin lỗi Trắc phi nương nương, để người phải lo lắng rồi. Mau mau ngồi xuống, để Cảnh Vân kính người một chén rượu nhận lỗi.”

Lãnh Băng Nguyệt biết thân phận của Tề Cảnh Vân, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng không cần nói đỡ cho bọn họ, ta biết phủ Bá tước của người thân thiết với tỷ tỷ, lúc nói chuyện đương nhiên là đứng về phía tỷ ấy rồi. Bây giờ ngay cả lễ mừng thọ của ngoại công mà ta cũng tới muộn, thật đúng là tình huống xấu hổ mà. Làm gì còn có tâm trạng mà uống rượu?”

Là kẻ đầu têu, Tề Cảnh Vân có chút xấu hổ. Xem ra trò đùa hôm nay thật sự hơi quá rồi.

Sắc mặt Mộ Dung Phong nặng nề: “Là ta lo lắng không chu đáo, quên sai người đi báo bình an cho nàng. Canh giờ còn sớm, bây giờ chúng ta về phủ Thượng thư cũng vẫn còn kịp. Còn lời gì chờ về vương phủ chúng ta lại nói sau.”

Nếu như Lãnh Bằng Nguyệt biết dùng đúng lúc, giữ lại mặt mũi cho Tề Cảnh Vân thì cũng thôi. Nhưng vừa nghĩ tới kế hoạch vốn đang tốt đẹp của nàng ta đột nhiên bị xáo trộn, trong lòng nghẹn lửa giận, nhất thời hờn dỗi.

“Mà thôi, phủ Thượng thư chúng ta làm sao quan trọng bằng niềm vui của tỷ tỷ và huynh đệ của Vương gia? Vương gia cứ ở lại ôn chuyện đi, Băng Nguyệt đi vào một mình cũng được.”

Lặp đi lặp lại nhiều lần đổ lỗi cho Lãnh Băng Cơ, Lãnh Băng Cơ cũng không nhịn được nữa, đứng dậy đi đến trước mặt nàng ta, mỉm cười.

“Muội muội thật thông minh, chút kế vặt ấy của tỷ tỷ mà cũng bị muội nhìn thấu. Chuyện hôm này đúng là tỷ tỷ liên hợp với Tề công tử và Thẩm thế tử để diễn một màn kịch đấy.”

Mộ Dung Phong nhíu mày lại: “Nói vớ vẩn gì đó?”

Lãnh Băng Cơ cười hì hì một tiếng, chủ động bắt lấy bàn tay của hắn, đong đưa trái phải, nụ cười xán lạn tựa như một đóa hoa hướng dương.

“Băng Cơ chỉ muốn xem rốt cuộc trong lòng vương gia thì muội muội quan trọng hơn hay là ta quan trọng hơn mà thôi. Quả nhiên Vương gia đã không khiến ta thất vọng, làm y như lời của bọn bắt cóc, không mang theo một binh một tốt, một mình xông vào Phù Sinh Các anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là đẹp đến ngây người, ngầu muốn chết”

Mộ Dung Phong cảm thấy mình bị lắc đến choáng váng rồi, thế mà không giấy khỏi tay nữ nhân này, càng không phản đối cái kiểu làm nũng đến buồn nôn của nàng. Nàng cố ý châm ngòi giữa hắn với Lãnh Bằng Nguyệt, ý đồ hiểm ác như thế, độc ác như thế, tại sao hắn lại có thể bỏ mặc chứ?

Lãnh Băng Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, lúc xanh lúc tím, lúc thì hai mắt rưng rưng, u oán nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong, lúc lại quét qua Lãnh Băng Cơ đang có vẻ mặt đầy đắc ý, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nàng ta hung hăng giậm chân một cái: “Băng Nguyệt chưa từng có ý muốn tranh giành tình cảm với tỷ tỷ, tỷ tỷ cần gì phải làm như vậy?”

Lãnh Băng Cơ cười híp mắt nhìn nàng ta: “Đương nhiên là một mũi tên trúng hai đích rồi, một là vì thăm dò Vương gia, hai là vì thăm dò muội muội. Có người nói trong tình huống như vậy muội muội sẽ thờ ơ, ước gì đưa được ta vào chỗ chết”

“Ta không tin, người xem, chẳng phải người đã mang theo nhiều thị vệ như vậy đến cứu ta rồi hay sao? Nhất định là Vương gia đi vội vàng, không kịp mang theo một vạn lượng tiền chuộc kia, thế người đã mang tới hay chưa?”

Lãnh Bằng Nguyệt nghẹn họng: “Nhất thời ta cũng hoang mang lo sợ, quên rồi”

Lãnh Băng Cơ cười một tiếng đầy thâm ý: “Vậy thì người cũng quá manh động rồi, dẫn theo nhiều binh lính đến đây như vậy không sợ bọn bắt cóc nhất thời chó cùng rút giậu, giết con tin là ta hay sao?”

Đối phó với loại tiền nhân như Lãnh Bằng Nguyệt này thì không thể để nàng ta giẫm lên mặt mũi mình được.

Vốn dĩ Lãnh Băng Nguyệt còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, khiển trách Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ, ai ngờ tình thể đã đảo ngược trong nháy mắt, bị Lãnh Băng Cơ truy hỏi đến ngậm miệng không trả lời được.

Nhất thời muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ.

Đây gọi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, Thẩm thế tử và Tề Cảnh Vân đang ngồi đó đều là người thông minh, liếc mắt một cái là nhìn thấu ý đồ của Lãnh Bằng Nguyệt ngay, không ai muốn hòa giải giúp nàng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play