Sau Kinh Trập, vạn vật hồi sinh, tiết trời chuyển ấm.

Phượng Lôi Ngọc cũng chưa quay về Giang Nam. Bởi vì sau tết Nguyên Tiêu còn chưa kịp động thân, Cừu thiếu chủ đã gửi thư tới.

Bạc vận chuyển về Giang Nam, lời đồn cũng tự biến mất, bách tính không còn sợ hãi nữa, mọi chuyện lại giải quyết dễ dàng. Tất cả mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, thuận lợi.

Khâm sai đại thần mà Hoàng đế phái đến Giang Nam thanh tra đã bắt đầu điều tra vụ án Giang Nam Tri Phủ cấu kết cùng Nhị hoàng thú, chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình.

Trải qua chuyện này, bách tính Giang Nam biết được, đường đường lfa Phong Vương gia và Phong Vương phi lại vì chuyện nhà Cừu gia bôn ba, thu hồi bạc bị đánh cắp, chiêu bài nhà Cừu gia lại càng thêm vững chắc.

Cừu thiếu chủ bận rộn thanh trừng nội bộ, chỉnh đốn lại Tàng Kiếm Các, sau tết tháng hai Long Đài Đầu đầu sẽ tới Thượng Kinh một chuyến, muốn đàm phán với Lãnh Băng Cơ chuyện làm ăn, hai người cùng nhau hợp tác.

Mà quân Hoàng đế lão gia tử phái đến Tây Hà vẫn chưa có tiến triển gì. Tây Hà rộng lớn, lại nhiều nơi hoang vu, muốn giấu một nhóm súng ống đạn dược cũng dễ như trở bàn tay.

Với lại, ở Tây Hà cũng không phát hiện tàng binh. Đám binh sĩ đóng giả kẻ cướp đoạt Cừu gia rốt cuộc đang ẩn nấp ở đâu, số lượng bao nhiêu, không ai biết được.

Qua tết Long Đài Đầu, ăn vài yến tiệc, năm nay cũng xem như đã qua, tất cả đều coi như tiêu tan.

Mãi cho đến gần xuân phân, Hiên Vương phủ lại xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn, trực tiếp đánh cho Hiên Vương một chiêu trí mạng.

Lúc nửa đêm cửa Triều Thiên Khuyết bị gõ, gõ rất gấp.

Hai người Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ đều ngủ tương đối cảnh giác nên lập tức tỉnh lại, họ biết nhất định là có chuyện quan trọng.

Điêu ma ma chạy chậm tới, mở cửa ra.

Cửa vừa mở, thị vệ trong phủ lao nhanh vào: “Người của Hiên vương phủ tới, nói là mời Vương phi nương nương qua phủ một chuyến”

Lãnh Băng Cơ đã khoác áo rời giường, khép chặt áo choàng rồi vén màn bông lên: “Sao vậy? Hiên vương phủ đã xảy ra chuyện gì?”

“Là Hiên vương phi nói trước mặt hạ nhân rằng đại quận chúa trong phủ mắc bệnh nặng, thổ tả. Phiên Vương phi nương nương người qua phủ một chuyến”

Mộ Dung Phong biết cứu người như cứu hoả nên không hẳn là oán trách, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi một tiếng: “Lang trung trong phủ đâu?”

“Lang trung cũng bó tay hết cách, người truyền tin nói Hiên vương phi đã quỳ xin Hiên vương gia, để ngài ấy đi Viện thái y mời một ngự y trị thủ qua phủ xem thử. Nhưng Hiên vương gia đã nghỉ ngơi, có chút không vui. Hiên Vương phi thật sự không còn cách nào, nhìn quận chúa mà đau lòng mới sai người qua phủ, phiền Vương phi nương nương người đi một chuyến”

Đã nghỉ ngơi? Cho nên không vui?

Đây là lý do gì chứ, vậy cũng làm cha được ư? Người làm cha còn chẳng muốn động, nên bọn ta phải chạy đôn chạy đáo qua đó? Mộ Dung Phong lập tức thấy hơi không vui.

Con dâu của ai thì người đó đau, đã hơn nửa đêm lại giày vò người ta như vậy.

Lãnh Băng Cơ không có nhiều lời, nàng hiểu rõ tình cảnh lúc này của Hiên vương phi. Nếu chẳng phải thật sự hết cách, hẳn sẽ không tìm đến chỗ mình.

Nàng xoay người đi xách hòm thuốc. Tuy Mộ Dung Phong có chửi thầm trong lòng, nhưng cũng biết sự an nguy của đứa bé quan trọng nên lập tức ăn mặc chỉnh tề, dặn chuẩn bị xe.

Lãnh Băng Cơ ngăn cản: “Sáng sớm mai chàng còn phải đến quân doanh, cũng đừng đi theo ta, để thị vệ đưa ta đi là được”

“Nửa đêm canh ba, ta không yên tâm”

Mộ Dung Phong đón lấy hòm thuốc trong tay nàng, đi cùng nàng đến Hiên vương phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play