“Đều nói lãng tử biết nghĩ quý hơn vàng, người như Kim Vũ quả thật đáng quý, nhớ năm ngoái phò mã gia vẫn còn một lòng hướng tới nơi phong hoa như Lâm Lang Các, bỏ ngươi một mình lạnh lẽo lau nước mắt trong phủ. Khiến ngươi phải bao lần tức giận? Náo loạn bao nhiêu lần rồi? Khiến cho toàn thể bách tính trong kinh thành đều cười chê.
Khi đó ngươi sống chết muốn hoà ly, nếu không phải tẩu †ẩu ta can ngăn thì làm sao có khổ tận cam lai như hôm nay?
Năm năm nay ngươi có chồng mà chẳng khác nào thủ tiết, cũng xem như đã giữ được đến khi mây quang thấy trăng tỏ.”
Lời này có thể xem như là một nhát kiếm xuyên tới, ngay cả chút thể diện cũng không lưu lại cho Như ý. Vẻ mặt Như ý lúc đó hết chuyển xanh rồi đỏ, vô cùng khó xử.
Nàng ta không chút khách khí oán giận Hiên Vương phi “Cho nên mới nói ba mươi năm Đông Hà ba mươi năm Tây Hà, hiện giờ ngươi ngồi ở vị trí này, không biết sang năm sẽ ngồi gục trong một cái xó xỉnh nào khóc lóc. Làm người không thể quá tuyệt tình, phải để lại cho mình một đường lui. Đại tẩu nói xem có phải không?”
Cô tẩu hai người lúc đó đối chọi gay gắt, ngươi một câu ta một câu, châm chọc lẫn nhau.
Hiên Vương phi cũng không khách khí, đem những chuyện nhơ nhuốc khi trước của Kim Vũ nói bằng sạch.
Những chuyện này đều là do Như Ý lúc đó phải chịu uỷ khuất, chạy đến trước mặt Hoàng hậu khóc lóc, thật không ngờ tới lại bị Hiên Vương phi nói ra trước mặt mọi người.
Như Ý trước nay đã quen kiêu ngạo rồi, sao có thể bỏ qua cho người này?
Nghe Hiên Vương phi không ngừng ba hoa liền nhanh chóng xông tới tặng cho nàng ta một phát tát.
Đang động khẩu lại biến thành động thủ, Hiên Vương phi cũng không chịu yếu thế, nhất là trong khoảng thời gian này đang dồn một bụng tức giận không có chỗ để xả. Giật tóc, bóp mặt, trên y phục đều không thể che dấu được dấu vết vật lộn.
Mọi người không thể trơ mắt đứng nhìn không quan tâm, cuống quít tiến lên ngăn cản. Cô tẩu hai người bọn họ càng không từ thủ đoạn muốn bóp chết lẫn nhau, càng đánh càng náo nhiệt.
May còn có người nhanh nhẹn chạy tới mời Hiên Vương đến.
Mấy ngày nay ở Hiên Vương phủ đảo lộn không ít, Hiên ‘Vương sớm đã hết kiên nhẫn với sự cường thế của Hiên Vương phi, tiến đến tách hai cô tẩu ra, không nói lời nào đã cho Hiên Vương phi một cái bạt tai.
“Nàng đã xong chưa, trừ cả một ngày đều giống một nữ nhân chanh chua ra, còn có thể làm gì nữa không?”
Hiên Vương phi bị đánh đến choáng váng, thương tâm trừng mắt nhìn Hiên Vương, run rẩy chỉ sang Như Ý: “Là nàng ta động tay trước!”
Như ý tóc tai rối bời, trên cánh tay bị móng tay sắc nhọn của Hiên Vương phi để lại hai vết thương chảy máu ròng ròng, khóc sướt mướt với Hiên Vương, buộc tội Hiên Vương phi.
Đây là ở trong cung, lại còn trước mặt bao người, Hiên Vương chỉ có thể nhún nhường cho qua chuyện. Hắn ta sai người tìm thái y tới băng bó cho Như Ý rồi quay người hung tợn trừng mắt với Hiên Vương phi: “Xem đây là nơi nào? Đồ nữ nhân chanh chua, hồi phủ ta sẽ tính sổ với nàng!”
Như Ý ngừng công kích, tiến đến bên hồ dùng nước rửa sạch vết máu trên tay. Máu vẫn không ngừng chảy ra, chiếc khăn tay nhuốm máu bỏ vào trong nước còn nhuốm đỏ cả một mảnh, đau đến nỗi khiến nàng ta hít sâu một hơi, trong miệng không ngừng mắng nhiếc.
Hiên Vương phất tay bỏ đi, Hiên Vương phi ở một bên càng khóc càng ảo não, nghe những lời không sạch sẽ từ miệng nàng ta liền bước tới chỉ vào mặt Như Ý: “Ngươi thử nói lại một câu xeml” . Tìm truyện hay tại -- ТRUМT RUYEЛ.V N --
Mấy vị công chúa vốn đang đứng cạnh Như Ý cho rằng Hiên Vương phi có ý định động thủ liền vội vàng khuyên can.
Như Ý không cam lòng chịu yếu thế quay đầu lại, trong miệng vẫn là những lời không sạch sẽ. Đột nhiên một tiếng kêu thất kinh, cả người giống như bị mất thăng bằng ngã xuống hồ nước.
“Ào” một tiếng liền nổi lên một trận sóng lớn, sau đó cả người chìm xuống nước, tay còn không ngừng giãy dụa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT