Nữ nhân rối rít xin lỗi, mái tóc hoa râm cúi xuống: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta chỉ đang mải nhìn bức tranh thêu trên tay này”

Chưởng quỹ mất kiên nhẫn nói: “Trước tiên giao bức tranh thêu cho tiểu nhị xem qua đi, lát nữa sẽ thanh toán bạc với ngươi sau”

Lúc này nữ nhân mới ngẩng mặt lên nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm tạ chưởng quỹ”

Bà nhìn qua Băng Cơ, lộ rõ vẻ sửng sốt, sau đó hoảng sợ cúi đầu xuống, trong vô thức nhấp lấy ít tóc bạc bên phía tóc mại.

Lãnh Băng Cơ nhìn nữ nhân này vô cùng quen mắt, cẩn thận nhìn lớp trang điểm của bà, trên người là một chiếc váy vải bố màu lam đã giặt sạch, hai bên khuỷu tay bị mài mòn hết mức được vá lại thật chỉnh tề, rõ ràng gia cảnh không tốt lắm.

Nhưng mà, quần áo lại được ủi phẳng phiu, gọn gàng sạch sẽ, đầu tóc cũng chải kỹ không bị xộc xệch, hiển nhiên, phải nên là một người danh giá, ít nhất thì trước kia là vậy nữ nhân rời đi ánh mắt, cúi đầu xuống, muốn từ bên cạnh Lãnh Băng Cơ đi qua. Lúc này Lãnh Băng Cơ mới đột nhiên nhớ ra thân phận của bà.

Tê phu nhân của phủ Bá tước, mẹ của Tê Cảnh Vân!

Bản thân đã từng có duyên mà gặp bà vài lần. Chỉ là cách nhau năm năm, sự già nua thấy rõ cùng vẻ mặt tang thương của bà khiến nàng có chút không nhận ra.

Nếu dựa theo quan hệ thân thích để gọi, chính mình còn nên gọi bà một tiếng biểu mợ.

Nhớ rõ năm đó phủ Bá tước bị Tê Cảnh Vân làm liên lụy, gia sản bị tịch thu, nhưng Tê Cảnh Vân ở trong tù giao phó với nàng đem một khoản bạc hắn giấu ở xưởng tơ lụa Hằng Thông giao cho bà, số tiền này đủ để bà an ổn vượt qua nửa đời sau.

Làm thế nào bà lại rơi vào tình cảnh này?

Hơn nữa nhìn vẻ mặt mới nãy của bà, rất rõ ràng bà đã nhận ra nàng.

Lãnh Băng Cơ nghỉ ngờ, mang theo ý thăm dò lên tiếng: “Tê phu nhân!” . Truyện Trọng Sinh

Nếu bà vẫn giả vờ không biết nàng, vậy thì thôi. Phủ Bá tước năm đó từng ngồi tít trên cao, bây giờ lại nghèo khó như vậy, hẳn là bà sẽ cảm thấy quẫn bách.

Nhưng Tề phu nhân lại dừng bước, sau đó xoay người lại, ngượng ngùng cười: “Không ngờ là Vương phi nương nương vậy mà lại biết phụ nhân?”

Chưởng quỹ rất kinh ngạc: “Vương phi nương nương người thật sự biết bà ta sao?”

Lãnh Băng Cơ gật đầu, sau đó phất phất tay với chưởng quỹ, ý bảo hắn đem tơ lụa ôm lên xe ngựa trước.

Lãnh Băng Cơ đi tới trước mặt Tê phu nhân, liếc mắt nhìn bọc hành lý trên tay bà: “Theo ta nhớ rõ thì, khi trước lúc Cảnh Vân đi đã để lại cho ngươi một khoản bạc dưỡng lão, bọn họ không giao cho ngươi sao?”

Tê phu nhân ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tiểu nhị năm đó đưa bạc cho ta là người của Vương phi nương nương người sao?”

Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Số bạc đó không nhỏ, sao lại…”

Nửa lời tiếp theo không nói ra.

Tê phu nhân nghe nàng hỏi, vành mắt đỏ lên, cánh mũi cũng phập phồng một chút: “Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, tất cả đều là ta tự làm tự chịu, không thể trách người khác. “

“Có phải là đã xảy ra chuyện gì không? Nếu có thể giúp đỡ được cái gì thì hãy nói cho ta biết”

Tê phu nhân lắc đầu: “Lúc trước khi Cảnh Vân xảy ra chuyện bị xử tử, gia tài bị tịch thu, mọi người đều oán giận Cảnh Vân, tức giận hắn làm liên lụy đến phủ Bá tước. Ta làm mẹ nhưng lại hồ đồ, ngay cả lần cuối cùng cũng không gặp hắn, không lo cho hắn được một bữa cơm no cuối cùng”

Vừa nói vừa nghẹn ngào.

Trong lòng Lãnh Băng Cơ cũng không vui vẻ gì. Khi đó, vừa vặn Cẩm Ngu thành yêu, chính nàng cũng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, rời xa Thượng kinh, không thể tiễn hắn một chuyến cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play