Kim thị hỏi đi hỏi lại, bà ta luôn cảm thấy rất lo sợ. Nếu như Lãnh Thanh Hạc thật sự bệnh đến giai đoạn cuối giống như lời hắn. ta nói, Lãnh Băng Cơ là huynh muội tình thâm với hắn ta, sao nàng ta lại có khả năng giữ bình tĩnh như vậy?
Bà ta suy nghĩ, thực sự là đứng ngồi không yên, sai người xách đèn lồng, đi vào sân của Tiết thị. Bởi vì, hôm nay hữu tướng cũng ở đây.
Hữu tướng thấy muộn như vậy mà bà ta vẫn đến đây, tưởng là có chuyện quan trọng gì, chưa kịp mặc quần áo đã ra đón.
Kim thị trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Đứa nhỏ Thanh Hạc này đã rời tướng phủ nhiều ngày rồi, tuy rằng thiếp đã cẩn thận dặn dò hai người Minh Nguyệt Thanh Phong chăm sóc cẩn thận, nhưng thiếp vẫn không yên tâm, thiếp định ngày mai sẽ rời thành xem hắn ta một chút. Nếu bệnh tình của hắn ta vẫn không tốt hơn, thì không bằng để hắn ta về phủ đi. Dù sao thì điều kiện ở đó cũng quá gian khổ”
Hôm nay khi Lãnh Tương nghe Lãnh Bằng Cơ trách mắng xong, cũng xoắn xuýt một lát, lúc này nghe Kim thị nói như vậy, ông ta gật gù: “Ngày mai nàng đừng đi quá sớm, chờ ta hạ triều, sẽ đi cùng nàng”
Kim thị có chút ngoài ý muốn, gật đầu đáp lại, xoay người trở về.
Rèm cửa lắc lư, vẻ mặt Tiết di nương đăm chiêu, vẫy tay gọi nha hoàn đến trước mặt.
Buổi sáng ngày thứ hai, Lãnh Tương hạ triều, lên xe ngựa với Kim thị, rời thành đến mộ nhà họ Lãnh cách kinh thành ba dặm.
Mỗi khi đến dịp tết Thanh Minh, Lãnh Tương thường xuyên đến đây dâng hương tảo mộ, vẫn thấy nhà tranh ở nơi này không keo kiệt lắm. Hôm nay đến gần, nhìn nhà tranh âm u chật chội, không nhịn được đau xót trong lòng.
Chẳng trách Băng Cơ lại lên án mình mạnh mẽ như vậy, tốt xấu gì Thanh Hạc cũng là công tử của tướng phủ, lại lưu lạc đến nơi như vậy, nếu là bị đồng liệu biết, khuôn mặt già nua này của mình nên giấu vào đâu đây?
Chưa vào nhà tranh, âm thanh Lãnh Thanh Hạc họ khụ khụ đã truyền đến, âm thanh uể oải lại thoi thóp giống như ông già đang kéo dài hơi tàn.
Khóe môi Kim thị nổi lên một nụ cười lạnh, nhìn bộ dáng, chắc là điều Minh Nguyệt nói cũng không phải là giả, coi như Lãnh Băng Cơ thần thông thì có thể làm gì chứ? Thần không biết quỷ không hay, bây giờ Lãnh Thanh Hạc đã bệnh đến giai đoạn cuối, Lãnh Tương tìm vài đại phu đến cũng không khám ra vấn đề gì, một con nhóc chưa dứt sữa, thì có thể làm gì chứ.
Lãnh Tương dừng chân, trong chốc lát ông ta cảm thấy khiếp sợ, không biết đối mặt với người con trai mà mình từng kỳ vọng rất nhiều như thế nào.
Phía sau nhà tranh có người đàn nhỏ giọng cãi vã.
“Những này đồ bổ này đều là đồ đại tiểu thư đưa cho thiếu gia bồi bổ thân thể, ngươi lại vụng trộm cầm đến chợ đổi tiền, Minh Nguyệt, ngươi nhẫn tâm quá đấy?”
“Ngươi nhỏ giọng một chút, đừng để đại thiếu gia nghe thấy. Không phải là một chút đồ bổ sao, có cho vào canh gà hay không thì cũng không ai nhìn thấy, ngươi không nói ta không nói, sao đại thiếu gia có thể biết được chứ, càng không thể truyền vào tài của đại tiểu thư?”
Kim thị giật nảy cả mình, lập tức muốn tiến lên quát bảo họ dừng lại, nhưng lại bị Lãnh Tương khoát tay ngăn cản.
“Đại thiếu gia đối xử với chúng ta không tệ, bây giờ thân thể ngài đã như vậy, mắt thấy phải ăn bữa nay lo bữa mai, ngươi không xấu hổ sao?”
“Cũng là người sắp chết, ăn nhiều linh chi hơn nữa thì có ích gì. Không bằng đổi thành tiền tài, để ngày sau chúng ta sống thuận lợi một chút. Như vậy đi, ta cũng không xử tệ với người, chia cho ngươi hai lượng bạc. “Ai muốn chút tiền dơ bẩn đó của ngươi! Ta thực sự nhìn nhầm Minh Nguyệt người, vì tiền tài mà hôm nay người có thể trộm đồ bỏ đi bán, ngày mai có phải muốn bán luôn chủ nhân hay không?”
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu hôm nay người đã không nể mặt mũi, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám lộ ra ngoài, ta nhất định sẽ nói cho phu nhân, cho người đẹp mặt!”
“Ngươi muốn cho ai đẹp mặt thế?”
Lãnh Tương đột nhiên lên tiếng: “Nổ tài lớn mật, ta thấy người chán sống rồi.”
Hai người Minh Nguyệt và Thanh Phong giật nảy cả mình, vội vàng quay mặt lại, thấy Lãnh Tương và Kim thị đứng phía sau mình, cuống quít quỳ xuống.
“Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng, tiểu nhân chỉ nói đùa với Thanh Phong một chút thôi.”
“Ai nói đùa với ngươi?” Thanh Phong kéo tay áo của gã ta, có mấy miếng bạc nén lăn ra: “Mấy ngày trước đại tiểu thư sang đây thăm thiếu gia, có đưa đồ bố tới, tất cả đều bị nàng ta lén lút cầm bán, trao mấy cái rễ cỏ để thay thế.”
Kim thị tức giận răn dạy: “Nổ tài to gan lớn mật, bảo người đến đây hầu hạ đại thiếu gia, ngươi lại dối trên gạt dưới như vậy, hà khắc với chủ tử của mình. Thực sự là chán sống rồi!”
“Phụ thân, quên đi” Lãnh Thanh Hạc nghe thấy tiếng tranh cãi, hắn ta đỡ tường đi từng bước đến đây: “Gã ta vẫn còn nhỏ nên lỡ làm sại, cho nàng ta một cơ hội sửa sai để làm lại cuộc đời đi.”
Minh Nguyệt hướng về phía hắn ta dập đầu như giã tỏi: “Cảm ơn đại thiếu gia, nô tài sai rồi, nô tài không dám nữa.”
Lãnh Tương híp mắt đánh giá hắn ta, thấy hắn ta đi một bước một thở hơi, trong lòng ông ta không thoải mái: “Con không hưởng vinh hoa phú quý trong phủ, nhất định phải chạy tới nơi này chịu tội, để một điều nô bắt nạt chủ, sao con phải khổ như thế? Hôm nay con dọn dẹp một chút, đi theo vị phụ về tướng phủ”
Mặt Kim thị cũng đầy tha thiết: “Đúng thế, một mình con chạy đến nơi hoang dã, ta và phụ thân con cũng rất lo lắng, không yên tâm.”
Lãnh Thanh Hạc lắc đầu: “Mặc dù là cơm ngon áo đẹp, nhưng nhi tử luôn triền miên trên giường bệnh, không hưởng thụ được. Ngược lại là nơi này, ban đêm gió mát hiu hiu, thoải mái hơn trong phủ rất nhiều, có thể yên tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Tuy thân thể không khỏe lắm, nhưng nhi tử cảm thấy, không khó khăn như lúc ở trong phủ. Chờ qua mùa hè nóng bức, vào mùa thu, thân thể của nhi tử tốt hơn một chút rồi lại về phủ cũng không muộn.”
Lãnh Tương đánh giá hắn ta, tuy thân hình vẫn gầy gò, nhưng xem ra đúng là có tinh thần hơn lúc ở tướng phủ, sắc mặt cũng khá tốt, khuyên hai câu rồi không miễn cưỡng nữa.
“Nhưng tên cầu nô tài này không thể ở lại bên cạnh con. Chờ vi phụ hồi phủ, sẽ đưa một gã sai vặt trung thành tin cậy đến cho con, tìm một ma ma có tay nghề tốt một chút đến hầu hạ con. Nhà tranh này quá gian khổ, ta sai người đến xây lại một lần nữa.”
Trong lòng Lãnh Thanh Hạc đau xót, trừ lúc đầu khi mình bị bệnh ra, phụ thân từng đến hỏi thăm vài câu, đã rất lâu rồi hắn ta chưa nghe ông hỏi han ân cần. Người ngâm trong một vàng, chỉ chút có tranh đã có thể nếm được vị ngọt, Giống như, đứa trẻ thiếu thốn tình thương lâu dài, chỉ một câu quan tâm, có thể khiến hắn ta cảm động.
“Không cần phiền phức như vậy. Đã sắp đến tháng nóng nhất của mùa hè. Nơi này không thể xây dựng rầm rộ. Còn về người hầu hạ, Thanh Phong là một người rất chu đáo, nếu thêm người thì sẽ không có chỗ ở, hơn nữa còn rất ồn ào”.
Lãnh Tương đánh giá bốn phía một chút, nhỡ vì sửa chữa nhà mà phá vỡ phong thuỷ ở đây, thật sự ảnh hưởng đến đường làm quan của mình. Chỗ này cũng chỉ là nơi ở tạm, tỉ mỉ về mặt đồ ăn một chút, sẽ tốt hơn những thứ khác rất nhiều. Vì thế ông ta cũng không kiên trì nữa, dặn dò Lãnh Thanh Hạc vài câu, rồi đưa Minh Nguyệt cùng về tướng phủ để xử lý.
Lãnh Tương và Kim thị vừa đi, Lãnh Thanh Hạc phủi quần áo trên người, hắn ta rất đắc ý dặn dò Thanh Phong: “Đuổi Minh Nguyệt đi, người và ta cũng không cần ăn trộm nữa”
Thanh Phong chửi thề một tiếng: “Đồ bán chủ cầu vinh, vốn nổ tài muốn nhân cơ hội này để đánh gã ta một trận, ai biết lão gia lại đến nhanh như vậy.”
“Ngươi tính toán với gã ta làm gì, chờ ngày người và ta trở về tướng phủ, chính là thời gian hắn trả giá thật lớn”
Đôi mắt Thanh Phong sáng ngời, có chút gấp không thể chờ nối: “Vẫn là công tử sáng suốt, mấy ngày nữa là kỳ thi mùa xuân chắc chắn công tử sẽ đỗ. Đến lúc đó, áo gấm về nhà, cho lão gia một trận kinh ngạc vui mừng”
Lãnh Thanh Hạc yên lặng không nói, ngẫm lại thời gian trước kia mình còn triền miên trên giường bệnh, ăn bữa nay lo bữa mai, bây giờ thân thể da khỏe mạnh, có thể thực hiện tâm nguyện của mình. Khiến hắn ta có một loại cảm giác sống qua hai đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT