Kỳ thực theo lời tứ hoàng tử đều không phải toàn vô lý, chỉ là bọn họ không biết, rất nhiều người vốn theo đuổi không giống nhau.
Hơn nữa Ninh phi coi như là gặp may mắn, khi lục hoàng tử vừa tròn một tuổi không bao lâu, lại có thai, chuyện nàng vốn cần quản lý, cũng đều giao đến trên tay Tiêu Nguyên Mẫn.
Thực ra việc này cũng không cần Tiêu Nguyên Mẫn làm, phần nhiều là giao cho đám Trịnh ma ma, nàng chỉ cần nắm chắc trên danh nghĩa như vậy đủ rồi.
Ba tháng sau, Lâm quý phi được thả ra, nhưng Tuyên Hòa đế căn bản không để nàng quản hậu cung, mà Lâm quý phi bỗng nhiên không có mong muốn, hai tháng sau tra ra tin vui, mọi người mới biết quyết định của nàng.
Hoàng thái hậu bởi vậy đối Lâm quý phi càng thêm kiêng kị.
Thời gian trôi qua, năm tháng như thoi đưa, trong nháy mắt năm năm trôi đi.
Năm năm qua đi, đối quan lại đang tuổi con gái đến tuổi, nhưng một tin vui.
Dù sao Tuyên Hòa đế lại bắt đầu tuyển tú, bây giờ quản lý hậu cung ngoài hoàng thái hậu, chính là Lâm quý phi, Thục phi, Ninh phi cùng Tiêu Nguyên Mẫn.
Chính là việc tuyển tú này Tiêu Nguyên Mẫn không thích hợp, không đợi hoàng thái hậu nói Tiêu Nguyên Mẫn liền thừa dịp yến tiệc trong nhà, trước mặt Tuyên Hòa đế và hoàng thái hậu mặt muốn giao ra việc trong tay, Tuyên Hòa đế cười nói, "Vài năm nay Huyền Huyền làm tốt lắm, thế nào lại thôi?"
"Phụ hoàng." Tiêu Nguyên Mẫn dậm chân một cái, nàng hôm nay mặc bộ váy ao bách điệp, giầy thêu điểm minh châu, hành động này thêm vài phần ngây thơ đáng yêu.
Tuyên Hòa đế nhất thời không nhớ ra, Ninh phi mím môi cười nói, "Bệ hạ, sắp tới là lúc chọn người vào cung."
Lần này Tuyên Hòa đế hiểu rõ, "Để Huyền Huyền đi theo đi." Nói xong lại nhìn về phía Tiêu Nguyên Mẫn, "Ngày thường con giương cung bắn tên, khiến cho hai ca ca còn đều thua trong tay con, con đều không có ngượng ngùng, bây giờ thế nào ngượng ngùng?"
"Chuyện này không giống như vậy." Tiêu Nguyên Mẫn nhăn nhăn cái mũi, nàng bởi vì thuở nhỏ tập võ, chiều cao so cùng tuổi muốn cao hơn không ít, mặc dù không bằng Tiêu Thanh Dung mang theo vài phần gầy yếu không chịu gió thổi nhu nhược, nhưng mà eo nhỏ chân dài, có khác một loại khí chất khác
"Có gì không giống?" Tuyên Hòa đế cố ý hỏi.
"Phụ hoàng bắt nạt Huyền Huyền." Tiêu Nguyên Mẫn than thở nói, mang theo vài phần ủy khuất.
Tiêu Ngọc Tộ vui tươi hớn hở nói, "Tỷ tỷ chừng nào thì cũng như vậy mắc cỡ ngại ngùng."
"Chớ không phải là cùng nhị muội muội ở cùng lâu hả?" Tứ hoàng tử nói tiếp.
Nhị hoàng tử tuổi tác lớn, mặc dù cũng đúng hạn cấp hoàng thái hậu thỉnh an, lại sẽ chú ý cùng canh giờ tần phi sai khai, lúc này bởi vì có Tuyên Hòa đế, cho nên nhưng là không kiêng kị nhiều như vậy, "Tứ đệ cẩn thận muội muội ngày mai ở võ đường dạy dỗ người."
Tứ hoàng tử làm bộ dạng đứa bé hơi sợ, đem người trong phòng đều nở nụ cười.
"Phụ hoàng, tứ hoàng huynh bắt nạt người." Tiêu Thanh Dung trừng mắt nhìn Tiêu Thành Đức liếc mắt một cái, làm nũng nói, "Con còn chưa có gặp qua tuyển tú, phụ hoàng cũng cho con đi xem đi."
Tiêu Thanh Dung không nhận được yêu thích của Tuyên Hòa đế, mặc kệ là phong thưởng vẫn là cầm quyền cũng chưa cho nàng, thậm chí sau khi mẹ nàng Lâm quý phi sinh thất hoàng Tử Tiêu Thành Sử, quan tâm yêu thương càng thiếu, cho nên nàng tính tình nhưng là kiềm hãm một ít.
Đáng tiếc là, đã thành thói quen, không sửa không được.
Tuyên Hòa đế khẽ cau mày, nghĩ đến thất hoàng tử, muốn giữ mặt mũi cho Lâm quý phi vài phần.
Chính là ngài không nói, thì Lâm quý phi nói, "Thanh Dung không cần làm loạn."
"Mẫu phi." Tiêu Thanh Dung gắt giọng, "Con không quấy rối, phải đi nhìn xem, đại tỷ tỷ mang theo con được không?"
Tiêu Nguyên Mẫn cười tươi đẹp, vươn ra ngón tay nhẹ nhàng điểm Tiêu Thanh Dung cái trán một chút, "Nhị muội muội phải ngoan." Cũng không nói chuyện mang nàng.
Ngược lại hỏi, "Ninh phi nương nương, thế nào không đem theo Hân nhi?"
Tiêu Ninh Hân đúng là con gái Ninh phi, là tam công chúa, vừa trắng vừa mũm mĩm quả thực rất đáng yêu.
Ninh phi nhắc tới con gái ánh mắt dịu dàng không ít, "Nha đầu kia đúng giai đoạn nghịch ngợm, lại thích quấn quít lấy con, ta sợ mang bé theo con đều ăn không ngon được."
"Không có việc gì, con cũng nhớ tam muội." Tiêu Nguyên Mẫn nói xong, liền đối với Tuyên Hòa đế nói, "Phụ hoàng người không biết tam muội đáng yêu lắm, ngày ấy ta bón điểm tâm cho nàng trong ngày thường rất tham ăn nhưng mà ai biết lần đó chỉ cắn một ngụm nhỏ, còn lại làm cho con ăn."
Ninh phi nhắc tới việc này dở khóc dở cười, "Để trưởng công chúa ăn một miếng điểm tâm thừa dính nước miếng."
"Hân nhi rất là đáng yêu." Tuyên Hòa đế nghe xong cũng cảm thấy thú vị, "Trễ chút thời điểm ta đi xem nàng."
Ninh phi lên tiếng, đều không có đắc ý.
Lâm quý phi sinh thất hoàng tử, chỉ so Tiêu Ninh Hân nhỏ hơn ba tháng, hơn nữa lại là con trai của quý phi, vốn nên so tam công chúa được sủng ái hơn, nhưng lúc mang thai xảy ra chuyện.
Khi đó Lâm quý phi vừa có thai hai tháng, không biết vì sao thai có chút bất ổn, luôn luôn tại trong cung tĩnh dưỡng. Đối bồng lai trong điện xử lý cũng sơ sót không ít.
Chính là sơ xảy lúc này, liền xảy ra vấn đề, ở tại thiên điện một thường tại, không biết vì sao nhưng lại đẻ non, thường tại kia cũng liền thị tẩm qua hai lần, ai cũng không biết nhưng đã có thai, thường tại kia cũng là cái hồ đồ, lần này một thi hai mệnh.
Cho dù không phải Lâm quý phi đã làm, cũng là ở trong cung nàng ta xảy ra chuyện, thường tại kia lại là người trong cung nàng ta, cho nên chuyện trước chưa qua, việc sau lại đến, Tuyên Hòa đế hiển nhiên càng thêm lạnh nhạt Lâm quý phi.
Hơn nữa Lâm gia từ khi không được chức Cửu Môn Đề Đốc, khắp nơi gây khó dễ cùng Mộ Dung gia, Tuyên Hòa đế đều xem ở trong mắt, Mộ Dung gia là loại người nào, cũng là trăm năm thế gia, lại được Tuyên Hòa đế coi trọng, Mộ Dung gia cháu ruột cũng là thư đồng của thái tử.
Lâm gia không phải xem trong nhà có quý phi, làm việc càng bừa bãi, phía trước đoạn thời gian, còn ra chuyện cháu Lâm quý phi đánh chết người, tuy rằng Lâm gia thậm chí Lâm quý phi đều ra mặt đem sự tình áp chế, nhưng Tuyên Hòa đế vẫn là biết, chính là không nói mà thôi.
Thất hoàng tử hiển nhiên sẽ không được Tuyên Hòa đế thích, phải biết rằng hoàng tử khi còn nhỏ phần lớn là mẫu bằng tử quý - mẹ dựa con trai củng cố vị trí, không chỉ là nói mẹ đẻ thân phận, càng là không được sủng.
Cùng so sánh với lục hoàng tử, hắn bộ dạng vô cùng đẹp, trắng trong như tuyết, chỉ tiếc có hơi chút ngốc nghếch, liền thích nuôi một ít con vật nhỏ, Ninh Chiếu điện này nuôi mèo con chó con khắp nơi.
Tuyên Hòa đế thích cậu bé lòng biết yêu thương, thường thường thưởng vài thứ.
Hơn nữa Lâm quý phi quá mức bảo bọc đứa con này, luôn luôn giữ bên người, đừng nói bọn họ, liền ngay cả chị ruột làTiêu Thanh Dung đều khó gặp mặt.
Lần này tham gia tuyển tú, nhưng là không thiếu đại gia tộc, ngay cả Hứa gia từng vô cùng vinh quang khi lập nước, bây giờ đã xuống dốc đều đưa con vợ cả tam cô nương đến.
Nhưng mà gây chú ý nhất, chính là con gái thái phó, nhà mẹ đẻ Huệ Ý hoàng hậu Diêu thị và nhà mẹ đẻ thái hậu chu thị cô nương.
Thậm chí nhà Lâm quý phi cũng đưa người, chẳng phải con vợ cả, chính là em gái con vợ lẽ, nghe nói đẹp như hoa như ngọc, Lâm gia đưa nàng tiến cung mục đích mọi người đều biết, giúp đỡ Lâm quý phi cố sủng địa vị.
Trịnh ma ma có phần lo lắng hỏi, "Công chúa có tính toán gì không?"
Tiêu Nguyên Mẫn xem danh sách cũng không có hé răng, Tiêu Ngọc Tộ có chút lo lắng nhìn về phía chị, "Tỷ tỷ, đừng quá khó xử."
"Những người này..." Tiêu Nguyên Mẫn thở dài, "Đệ đệ không cần lo lắng, tỷ tỷ nhất định sẽ không làm cho việc này gây trở ngại đến địa vị của đệ." Trong lời nói mang theo vài phần quyết đoán.
"Tỷ..." Tiêu Ngọc Tộ cũng hiểu rõ vài người, nếu là tiến cung không từ mà biệt, người ngoài như vậy bé liền chịu thiệt, dù sao Diêu gia lại đưa con gái đi vào, tuy có nhà ông ngoại duy trì, nhưng mà... Xem ra cả họ Diêu cũng không đồng lòng.
"Chu gia không thể đưa người." Tiêu Nguyên Mẫn bỏ tên cô nương Chu gia, Tĩnh tần cũng là Chu gia, nhưng là nàng không thông minh, mấy năm nay nếu không phải có hoàng thái hậu che chở, sợ là đã sớm bị người đạp dưới lòng bàn chân, nhưng lần này lỡ như là một người thông minh, lại có hoàng thái hậu nâng đỡ, đối chị em bọn họ mà nói, sẽ không tốt.
"Tỷ tỷ nghĩ như thế nào?" Tiêu Ngọc Tộ tò mò.
"Tỷ đi cầu xin phụ hoàng." Tiêu Nguyên Mẫn ánh mắt nheo lại, "Thăng tĩnh tần là Tĩnh phi." Nếu Chu gia hiểu rõ, nên nghĩ biện pháp không tham gia nữa, nếu là không thức thời... Chỉ có thể nói Tuyên Hòa đế cũng không giữ Chu gia.
"Chiêu này tốt, là lấy lùi làm tiến sao?" Tiêu Ngọc Tộ đơn giản nhất nghĩ liền hiểu rõ, "Vẫn là ngoài sáng là nâng lên trong tối hạ xuông?"
Tiêu Nguyên Mẫn cười cười không nói thêm mà lại nói, " con gái Thái phó Chu Dĩnh, con gái Diêu thị, con vợ lẽ Lâm gia, thậm chí con gái vợ cả Hứa gia, sợ là đều sẽ vào cung."
Đường ma ma khẽ cau mày, "Con gái Hứa gia..."
"Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ con gái Hứa gia có thể vào cung." Trịnh ma ma nhắc nhở nói.
"Tỷ tỷ là chuẩn bị âm thầm nâng đỡ con gái Hứa gia?" Tiêu Ngọc Tộ ánh mắt xoay chuyển hỏi.
"Hứa gia mặc dù từ... Luôn luôn không hiện, có thể là chuyện trong nhà, lại luôn luôn giấu tài lâu như vậy, sợ là có quyết định của chính mình, lúc trước chuyện Hứa gia sự cũng không có bao nhiêu nhân đã biết." Tiêu Nguyên Mẫn day mi tâm nói, "Mẫu hậu đã chết, phụ hoàng không có hoàng hậu bao nhiêu người đánh chủ ý đâu, nếu không những người này dựa vào cái gì trăm phương nghìn kế đưa con gái vào đến."
"Hứa gia rốt cuộc bị thương nguyên khí, cũng không còn bao nhiêu căn bản, nàng có thể nói địa vị xấu hổ nhất nhưng mà, nếu là nàng vị trí cao... Ma ma tưởng nàng lại như thế nào?" Tiêu Nguyên Mẫn cười hỏi, "Khắp nơi cẩn thận, tứ phía linh lung, nhưng là chắc chắn lén tìm kiếm người hợp tác."
"Nâng đỡ một người thoát, tổng so này nàng nhân cường."
"Tỷ tỷ nói Diêu gia lần này..." Tiêu Ngọc Tộ mang theo vài phần do dự, đối với bản thân người nhà mẹ đẻ, bé đáy lòng vẫn là muốn thân cận.
Tiểu Trịnh ma ma mở miệng nói, "Nô tì nhưng là nghe được một tin tức."
Tiêu Nguyên Mẫn nhìn về phía Tiểu Trịnh ma ma, liền ngay cả Tiêu Ngọc Tộ cũng nhìn qua. Hiểu rõ nếu không phải tin tức quan trọng, Tiểu Trịnh ma ma sẽ không vội vàng mở miệng.
"Trong cung đều truyền, con gái Diêu gia cùng Tuệ Ý hoàng hậu có bảy phần tương tự." Tiểu Trịnh ma ma lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Nguyên Mẫn liền cầm trong tay chén trà ném tới trên đất vỡ nát.
Vẻ mặt tức giận, "Bọn họ sao dám."
Đây là trắng trợn lợi dụng mẫu hậu, không chỉ có là lợi dụng tình cảm phụ hoàng đối mẫu hậu, càng là lợi dụng nhớ thương mẫu hậu của 2 chị em bọn họ.
"Tỷ tỷ..." Tiêu Ngọc Tộ chưa từng gặp Tiêu Nguyên Mẫn giận dữ như vậy
Trịnh ma ma nhìn đến Tiêu Nguyên Mẫn biểu hiện, nhưng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ công chúa quá nhớ thương hoàng hậu, sẽ rơi vào kết cục bác nông dân cứu rắn độc.
Tiêu Nguyên Mẫn tức giận đến cả người phát run, nghe được giọng Tiêu Ngọc Tộ gọi nàng tỉnh táo lại, ôm chặt em trai, "Trừ bỏ người một nhà ông ngoại, người Diêu gia đều không cần thân cận, mẫu hậu đã chết, cho dù giống nhau cũng không phải."
"Vâng." Kỳ thực Tiêu Ngọc Tộ không nhiều cảm giác như vậy, tuy rằng nói đứa trẻ bản năng sẽ gần gũi với mẹ, nhưng mà Tiêu Ngọc Tộ không có ký ức về mẫu hậu, càng nhiều đều là chị chiếu cố bé, khi bệnh nguy kịch tưởng chết, cũng là chị không để ý an nguy cùng đối mặt với bé, đối với bé mà nói, chị lớn như mẹ mới là, "Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ không mắc mưu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT