Tiêu Nguyên Mẫn sẽ làm như thế cũng là có nguyên nhân, Tuyên Hoà đế sẽ thích một đứa con gái quan tâm người nhưng sẽ không thích đứa con gái đối với chuyện gì cũng nhún nhươngc chịu thiệt.
Khi đến ao Đông Hải, Tiêu Thanh Dung đã chờ ở đó, nàng bởi vì thân thể không tốt, thoạt nhìn so tuổi thực nhỏ gầy một ít, ăn mặc váy áo màu vàng lông ngỗn, từ xa nhìn thật ra cực đáng yêu.
“Phụ hoàng.” Tiêu Thanh Dung thấy Tuyên Hoà đế, chạy nhanh đi tới hành lễ.
“Đứng lên đi.” Tuyên Hoà đế hôm nay tâm tình tốt, đối con cái thêm ôn hòa, “Thân thể có khá hơn?”
“Khá hơn nhiều.” Tiêu Thanh Dung cười nói, “Cảm ơn phụ hoàng quan tâm.”
Tuyên Hoà đế không nói chuyện nữa, Tứ hoàng tử cười nói, “Nhị muội muội như thế nào đều không để ý tới chúng ta a?”
“Nhị ca, tứ ca, đại tỷ, Thái Tử đệ đệ mọi người tốt không.” Tiêu Thanh Dung lúc này mới nói.
“Chúng ta thực tốt, chính là hồi lâu không thấy Nhị muội muội, nhớ muội 1 chút.” Không chút nào nhìn ra Tứ hoàng tử và Tiêu Thanh Dung ghet nhau, Tứ hoàng tử càng giống một anh trai thương yêu em gái.
Lòng Tiêu Thanh Dung chán ghét, miệng lại ngọt ngào mà nói, “Ta cũng nhớ tứ ca.”
“Không bằng chúng ta ngồi xuống, ăn điểm tâm chậm rãi nói chuyện?” Tiêu Nguyên Mẫn cười khanh khách tiến lên kéo tay Tiêu Thanh Dung nói.
Tiêu Thanh Dung rút cánh tay, mắt lườm Tứ hoàng tử và Tiêu Nguyên Mẫn một cái, bước nhanh đi theo bên cạnh Tuyên Hoà đế, ríu ra ríu rít nói thời gian này đều học cái gì.
“Ta còn không phải vì thích muội ấy sao.” Tiêu Thành Đức ra vẻ vô tội.
Tiêu Thành Hiên lắc đầu, “Đi nhanh đi.”
Tiêu Ngọc Tộ che miệng cười trộm, sau đó đối với Mộ Dung Hi nói, “Mộ Dung, trà sữa uống rất ngon, một lúc nữa huynh cũng nếm thử.”
“Được.” Mộ Dung Hi cười đáp.
Chờ bọn họ theo thứ tự ngồi xuống, Tuyên Hoà đế thấy Mộ Dung Hi vẫn đứng, cười nói, “Mộ Dung Hi cũng ngồi xuống đi, hôm nay không cần quá giữ lễ.”
Mộ Dung Hi làm tư thế cảm ơn rồi ngồi xuống vị trí xa nhất.
Cung nữ đem trà bánh đều bưng đi lên, Tiêu Nguyên Mẫn lẳng lặng cầm ly trà táo đỏ nghe Tiêu Thanh Dung và Tuyên Hoà đế nói chuyện, trên mặt mang theo tươi cười.
Tứ hoàng tử có đôi khi sẽ nói hai câu, chỉ là hai câu kia trùng hợp có thể làm Tiêu Thanh Dung xanh mặt, Tiêu Ngọc Tộ lôi kéo Tiêu Thành Hiên lẩm nhẩm lầm nhầm hỏi ngoài cung đều có cái gì ăn ngon, còn muốn Tiêu Thành Hiên bảo đảm lần sau trở về mang một phần.
Tiêu Nguyên Mẫn đưa tay chạm ly trà của Tuyên Hoà đế, đem trà lạnh để vào khay phía sau của cung nữ lại đã đổi ly trà nóng mới, Đường ma ma thấy đem trà của những người khác đều đổi.
Tuyên Hoà đế vừa lúc có chút khát nước, bưng uống lên mấy ngụm, trà hạnh nhân độ ấm vừa tốt nhất, duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay Tiêu Nguyên Mẫn, trong đó ý tứ không cần nói cũng biết.
Tiêu Nguyên Mẫn xem Mộ Dung Hi vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh, điểm tâm càng là động cũng chưa động, gọi Bán Hạ thấp giọng phân phó vài câu, Phượng Dương Các đại cung nữ Bán Hạ đi đến phía sau Mộ Dung Hi, dùng đũa bạc gắp mấy miếng không quá ngọt đưa tới trước bàn Mộ Dung Hi, “Trưởng công chúa làm Mộ Dung công tử không cần khách sáo.”
Mộ Dung Hi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Nguyên Mẫn, Tiêu Nguyên Mẫn cười gật gật đầu, liền nhìn về phía khác, “Giúp ta cảm ơn trưởng công chúa.”
“Nô tỳ đã biết.”
Tiêu Thành Hiên tự nhiên thấy được, thấp giọng cùng Tiêu Ngọc Tộ nói hai câu, Tiêu Ngọc Tộ sửng sốt một chút, mặt đỏ lên, chạy nhanh nhìn về phía Mộ Dung Hi, nói, “Mộ Dung, ta quên mất huynh.”
“Là vi thần vóc dáng không đủ cao.” Mộ Dung Hi mang theo mấy phần ý cười nói.
Tiêu Ngọc Tộ cẩn thận đánh giá một chút Mộ Dung Hi, “Là không đủ vạm vỡ, huynh đã rất cao.”
Tiêu Thành Hiên cười ra tiếng tới, Mộ Dung Hi nhưng thật ra dở khóc dở cười, vốn chỉ là một câu nói đùa không nghĩ Thái Tử thế nhưng nghiêm túc như vậy.
“Làm sao vậy?” Trùng hợp Tiêu Thanh Dung nói xong, đang chờ Tuyên Hoà đế khen ngợi. Ai biết Tuyên Hoà đế bị tiếng cười bọn Tiêu Thành Hiên hấp dẫn, nghe được Tuyên Hoà đế hỏi chuyện, Tiêu Thanh Dung hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Hi lườm một cái.
Mộ Dung Hi cúi đầu hơi hơi sờ sờ cái mũi, chỉ cảm thấy từ lúc tiến cung làm thư đồng, luôn là chịu chút tai bay vạ gió.
Chỉ là hắn lại không biết, Tiêu Thanh Dung lườm xong mới phát hiện bộ dáng Mộ Dung Hi cực kỳ tuấn tú, quanh thân khí chất nho nhã, bởi vì từ nhỏ tập võ, không chỉ cao hơn so bạn cùng lứa tuổi, dáng người cũng đẹp hơn mặt không khỏi đỏ lên.
Phải biết rằng ở trong cung, Tiêu Thanh Dung có thể nhìn thấy trừ Tuyên Hoà đế và mấy anh em trai, chính là tiểu thái giám, Tuyên Hoà đế là phụ hoàng, nàng lại không thích mấy anh em trai, dù sao cũng tranh đoạt yêu thương của phụ hoàng, tiểu thái giám càng không cần phải nói đều là nô tài, hiện giờ thấy Mộ Dung Hi…… Nhẹ nhàng cắn môi, cúi đầu.
“Phụ hoàng, làm Mộ Dung và nhị ca tứ ca bọn họ cùng nhau tập võ đi.” Tiêu Ngọc Tộ khoa tay múa chân một chút, “Huynh ấy không đủ vạm vỡ.”
“Ha ha ha.” Tuyên Hoà đế cũng cười ra tiếng tới, mắt nhìn thân thể bé nhỏ của Tiêu Ngọc Tộ, lại nhìn Mộ Dung Hi.
Tuy không có nói rõ, chính là ý tứ thực rõ ràng, lập tức trừ bỏ Tiêu Thanh Dung đều nở nụ cười.
Tiêu Ngọc Tộ phồng má lên, giống một con ếch xanh nhỏ, “Con sẽ lớn lên sẽ cao lớn.”
“Đúng vậy.” Tiêu Nguyên Mẫn dỗ em, “Ăn nhiều một chút liền cao hơn.”
“Đẹ thật sự lớn sẽ cao.” Tiêu Ngọc Tộ trợn tròn đôi mắt, nhìn về phía chị, “Thật sự, thật sự, thật sự.”
“Tỷ tỷ tin đệ.” Tiêu Nguyên Mẫn sờ sờ đầu Tiêu Ngọc Tộ.
Tiêu Ngọc Tộ lúc này mới vừa lòng, tiếp theo nhìn Tuyên Hoà đế, đôi mắt to tròn như là đang nói, mau nói tin tưởng con.
“Tỉ Nhi nhất định cao lớn lên.” Tuyên Hoà đế lại cười vài tiếng, tay trái nắm nhẹ đặt ở dưới môi, ho khan vài tiếng mới nói.
Tiêu Ngọc Tộ lại nhìn về phía hai anh, hai người chạy vội gật đầu, “Sẽ sẽ.”
Tiêu Ngọc Tộ nhìn về phía Tiêu Thanh Dung, chỉ là Tiêu Thanh Dung đang suy nghĩ tâm tư nhỏ của mình, căn bản không có chủ ý Tiêu Ngọc Tộ, Tuyên Hoà đế khẽ cau mày.
“Nhị tỷ tỷ?” Tiêu Ngọc Tộ nghi hoặc mà gọi một tiếng.
Tiêu Thanh Dung lúc này mới nhìn về phía Tiêu Ngọc Tộ.
“Nhị tỷ tỷ, Tỉ Nhi cuối cùng cao lớn lên đúng không?” Tiêu Ngọc Tộ lại hỏi một câu.
Tiêu Thanh Dung gật đầu, “Sẽ.”
Tiêu Ngọc Tộ lúc này mới đắc ý mà nhìn về phía Mộ Dung Hi, “Ta sẽ cao hơn huynh.”
Mộ Dung cũng không phải người luôn thuận theo kẻ khác, nghe vậy cười nói, “Thái Tử điện hạ phải cố gắng hơn.”
“Phụ hoàng con cũng muốn luyện võ.” Tiêu Ngọc Tộ vẻ mặt nghiêm túc, “Muốn cao lớn hơn Mộ Dung.”
“Cũng tốt.” Tuyên Hoà đế suy tư một chút, “Quá mấy ngày con buổi sáng đi học, buổi chiều đi võ trường luyện tập.”
“Cảm ơn phụ hoàng.” Tiêu Ngọc Tộ đắc ý dào dạt mà nhìn về phía Mộ Dung Hi, “Ngô, ta nhất định sẽ cao hơn.”
Mộ Dung Hi không biết có nên hay không nhắc nhở Tiêu Ngọc Tộ, hắn là thư đồng, Tiêu Ngọc Tộ đi võ trường, chàng cũng muốn đi theo.
“Phụ hoàng, ta cũng muốn học.” Tiêu Thanh Dung nhỏ giọng mà nói.
Tuyên Hoà đế nhìn Tiêu Thanh Dung liếc mắt một cái, cũng không có cự tuyệt, tuy rằng không thích đứa con gái này nhưng cũng là máu mủ của mình, luyện võ hẳn là có thể làm sức khỏe nàng cải thiện.
Nhưng Tuyên Hoà đế trầm mặc thật ra làm Tiêu Thanh Dung hiểu lầm, chỉ nghe nàng mở miệng nói, “Tỷ tỷ đều có thể luyện, con cũng là con gái phụ hoàng vì cái gì không được.”
Trong giọng nói mang theo đầy oán giận.
Mắt Tứ hoàng tử lộ ra ý cười, bỗng nhiên cảm thấy chính mình dĩ vãng cùng Tiêu Thanh Dung đấu đá, đúng là không nên, rõ ràng không cùng đẳng cấp.
Mộ Dung Hi bưng chén trà, cẩn thận nghiên cứu nước trà bên trong, hạnh nhân trong cung đúng là tốt.
Tiêu Ngọc Tộ phồng lên khuôn mặt nhỏ, “Nhị tỷ tỷ, chúng ta đều là con phụ hoàng, phụ hoàng đều quan tâm.”
Tiêu Nguyên Mẫn gõ đầu Tiêu Ngọc Tộ đầu cười nói, “Sợ là Nhị muội muội và ta thân cận, muốn cùng ta ở bên nhau nhiều hơn."
Lời Tiêu Thanh Dung vừa nói đã biết sai rồi, nhưng là nghe được Tiêu Ngọc Tộ và Tiêu Nguyên Mẫn kẻ xướng người hoạ, hung hăng lườm qua.
“Thanh dung thân thể yếu, vẫn là nghỉ ngơi đi, chuyện luyện võ sự không cần phải nói, đem 《 Nữ giới 》 chép thêm mấy ngày." Giọng Tuyên Hoà đế lạnh lùng.
Tiêu Nguyên Mẫn gắp miếng điểm tâm vào đĩa Tuyên Hoà đế, “Phụ hoàng, hôm nay điểm tâm phá lệ thơm ngọt, ngài cũng nếm thử.”
Không có đối lập tốt, Tuyên Hoà đế đối Tiêu Thanh Dung càng thêm bất mãn, xem Tiêu Nguyên Mẫn làm chị, mọi chuyện đều quan tâm em, chính là em gái đâu? Lòng tràn đầy ghen ghét, thật là không hiểu chuyện.
Vú nuôi của Tiêu Thanh Dung vẫn luôn cúi thấp đầu, trong lòng cũng là oán hận, bà cô nhỏ này có lời nói ở Bồng Lai điện nói được, dù sao cũng là chỗ Lâm Quý Phi, chính là ở trước mặt Tuyên Hoà đế không phải tìm chết sao.
“Đưa Nhị công chúa trở về, nàng thân mình ốm yếu, về sau ít ra cửa.” Tuyên Hoà đế nhìn cung nhân điện Bồng Lai liếc mắt, “Các ngươi không chiếu cố Nhị công chúa tốt, mỗi người phạt ba tháng bổng lộc.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Thanh Dung còn muốn nói chuyện, đã bị vú nuôi đi lên lôi kéo cánh tay, “Nhị công chúa, ngài tới giờ uống thuốc rồi, nô tỳ hầu hạ ngài trở về.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT