*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Minh Nhiễm cùng Thất Thất thảo luận về vấn đề thẻ khen thưởng, đúng lúc Minh Ngạn bị bắt ở đình hóng gió.

Lục Tử nghe được tin tức vội vã đi vào chính điện, cũng bất chấp Hộ Bộ Thượng thư vẫn còn trong chính điện báo cáo chính sự.

Thậm chí cũng không truyền lời cho Vương công công đang đứng bên cạnh, lập tức chạy qua bẩm báo ngắn gọn chuyện xảy ra ở đình đón gió.

Tay Tuân Nghiệp vừa đụng tới chung trà khựng lại, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Lục Tử nơm nớp lo sợ.

Hộ Bộ Thượng thư nghi ngờ sao phía trên còn chưa ra chỉ thị, im lặng ngước ngước mắt.

Người ngồi trước án đã đứng dậy, mặt không cảm xúc đi qua người ông ấy.

Vương công công theo sau, rất nhanh đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Thái Y đã tới đình hóng gió trước một bước, Tuân Nghiệp vừa đi lên, bên trong người quỳ đầy đất.

Người trên giường sắc mặt tái nhợt, màu trên môi cũng nhạt đi không ít, khác hoàn toàn với dáng vẻ ửng hồng lúc mới rồi nói chuyện với chàng ở Tử Thần Điện.

Bình thường nàng rất lười nhưng ngạc nhiên là ít khi bị bệnh.

Mặc dù tối qua gọi chàng gọi mãi vẫn không tỉnh nhưng khí sắc vần tốt hơn.

Không giống như bây giờ, đến cả tay chân đều lạnh toát.

Thái y quỳ gối trước giường, tuy tạm thời không cần lo lắng tới tới mạng nhưng cũng không có cách nào làm người tỉnh lại được.

Tóm lại là trong thời gian ngắn thì không có cách nào cả.

Tuân Nghiệp nghe thấy tạm thời không ảnh hưởng tới tính mạng cũng không lên tiếng, sống lưng căng cứng cũng thả lỏng chút, lấy tay xoa xoa cái trán của nàng.

Thái y cáo lui xuống lầu phối thuốc, người trong đình đón gió vắng đi nhiều, chớp mắt đã trống trải không ít.

Minh Ngạn quỳ trên sàn nhà hai chân tê dại, không khỏi giật giật, quần áo sột soạt, trong không gian yên tĩnh bỗng vang vọng rõ rệt.

Tuân Nghiệp vắt khô khan được đưa tới, Uẩn Tú cúi thấp đầu, đúng lúc nhìn thấy đầu ngón tay xương khớp trắng bệch trên khăn lụa màu lam.

Nàng ấy hầu hạ ở ngự tiền nhiều năm, Thánh Thượng đã quen không lộ ra sắc mặt vui giận.

Trên mặt thì bình tĩnh đấy, chỉ sợ trong lòng đang nổi gió rồi.

Nàng ấy đảo mắt nhìn về phía Tây Tử và Lan Hương cũng giống thế, lại nhìn về phía Thập Ngũ, Thập Lục mặc đồ đen, hai kiếm áp lên người Minh Ngạn, không khỏi hít thở chậm lại, đầu càng cúi thấp xuống.

Tuân Nghiệp vẫn không lên tiếng, Thập Ngũ, Thập Lục mặc đồ đen liếc nhìn nhau một cái, quỳ xuống đất nhận tội: “Là thuộc hạ thất trách.”

Bọn họ được phân công tới đây đã được vài tháng, bình thường Minh Tiệp dư không thích ra cửa, chưa từng xảy ra chuyện gì nên bọn họ cũng lơi lỏng.

Lại cộng thêm thời tiết hôm nay hơi nóng, trên đình hóng gió thả mành, bọn họ canh giữ bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ ràng, mới để cho cung nhân này lợi dụng chỗ hở.

“Các ngươi đúng là thất trách thật.” Khóe miệng Tuân Nghiệp rũ xuống, tiện tay ném khan xuống dưới.

Vương công công từ nhà ấm trồng hoa, đầu đầy mồ hôi, cả người giống như mới vừa chui từ trong vại nước ra: “Bệ hạ, nhà ấm trồng hoa đã lục soát rồi, không có ạ.”

Tuân Nghiệp nhìn về phía Minh Ngạn: “Giải dược đâu?”

“Bệ hạ đang nói gì vậy? Giải dược gì ạ? Nô tỳ không hiểu.” Minh Ngạn co rúm lại, hốc mắt phiếm hồng: “Nô tỳ cũng chưa làm gì cả!”

Tuy rằng nàng ta bị bắt ở đình hóng gió nhưng cũng không có người tận mắt nhìn thấy nàng ta hạ độc, đương nhiên nàng ta không nhận rồi.

Dường như Tuân Nghiệp không nghe thấy lời nàng ta nói, giọng nói nặng nề them: “Trẫm hỏi lại ngươi một lần nữa, giải dược ở đâu.”

Minh Ngạn lắc đầu ngay, nắm chặt góc áo: “Nô tỳ thực sự không biết, không phải nô tỳ làm.

Minh Tiệp dư là đường tỷ ruột của nô tỳ, cho dù như thế nào nô tỳ cũng không thể làm ra chuyện như thế được.”

Không làm ra được….

Lúc trước ám sát Lý Thái hậu, liên lụy tới đường tỷ ruột lại không nương tay chút nào.

Song sắt vàng chắn gió ngoài mái hiên hoen rỉ lộ ra màu trắng lắc lư, chàng nắm lấy tay Minh Nhiễm, nhìn lá cây xào xạc gió bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Tay trái.”

Thập Ngũ quỳ bên trái hung hang ấn cánh tay Minh Ngạn một cái, một tiếng rắc vang lên.

Chỉ thoáng một cái, Minh Ngạn hét lên chói tai đầy đau đớn, làm cho chim tước bên ngoài lan can sợ bay mất.

Lần này Minh Ngạn cũng không cần giả khóc nữa, cánh tay đang yên làng bị bẻ gãy kia đau tới mức xuyên tim, làm nước mắt nàng ta rơi lộp bộp.

“Giải dược ở đâu?” Tuân Nghiệp đè chăn mỏng bên người xuống, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt vuốt tóc dài trên đầu vai của Minh Nhiễm, đợi trong chốc lát cũng không thấy tiếng đáp vang lên, chỉ có tiếng khóc chói tai.

Chàng nhấp môi: “Tay phải.”

Thập Lục quỳ gối bên phải cũng dùng sức ấn một cái, lại rắc một tiếng.

Minh Ngạn trợn trừng mắt, đôi môi run run, lại nhịn không được cảm giác đau đớn hai bên, hôn mê bất tỉnh.

“Đánh thức.”

Uẩn Tú lấy châm nhỏ ra, bước nhanh qua châm lên đầu nàng ta mấy cái, thấy mí mắt người bên dưới giật giật mới quay về.

Thập Ngũ, Thập Lục kéo người trên đất lên, đối diện với giường nhỏ, hai tay Minh Ngạn vô lực rũ xuống, mồ hôi lăn xuống từ thái dương, nhỏ giọt xuống trang phục dành cho cung nữ màu xanh biếc, tạo lên vết mờ nhạt.

Nàng ta miễn cưỡng đè cảm giác đau đớn trong cổ họng xuống, cắn răng nghiến lợi, kéo khóe miệng xuống: “Bệ hạ, người, người đối xử với nô tỳ như vậy, không sợ tâm can bảo bối của người chôn cùng với nô tỳ sao?”

Bởi vì đau đớn giọng nói của nàng ta có chút ngắt quãng: “Nếu như, nếu như ta chết, nàng ta, nàng ta cũng đừng mong sống.”

Thuốc là do Nhan Cần Dư phối, cũng không biết kẻ điên kia lấy được phương thuốc từ đâu, không trực tiếp lấy mạng người nhưng sẽ làm người hôn mê, không có thuốc giải sớm muộn gì cũng ngủ tới chết.

Vốn thuốc này Nhan Cần Dư cho nàng ta để đối phó với Lý Thái hậu, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể thần không biết quỷ không hay mà lấy đi mạng già của bà ta.

Nhưng sau khi nghe nói Thánh Thượng qua đêm ở Phù Vân Điện, nàng ta không thèm dùng thuốc nữa là lựa chọn trực tiếp dùng dao nhọn, cách thức ngu xuẩn này rõ ràng là không thành công được.

Nhưng cũng chả sao, dù sao Nhan Cần Dư cũng đã cho nàng ta hạt giống hoa lăng chi rồi, cho dù thế nào thì nàng ta cũng có cách giữ được mạng mình, còn về Lý Thái hậu, qua chuyện lại dùng thuốc độc chết là xong thôi.

Thật ra nàng ta định hố tam tỷ tỷ của mình một trận, thuận đường nhìn xem chuyện giữa tỷ ấy và Thánh Thượng rốt cuộc là như thế nào.

Không nghĩ tới đúng là không thành công nổi.

Bởi vì Tam tỷ tỷ của nàng ta, đến cả hoa lăng chi dùng để giữ mạng cũng không có tác dụng gì, còn thuận đường giải quyết luôn Lý Thái hậu.

Nàng ta không hiểu lắm, Minh Nhiễm có gì tốt chứ?

Nếu là Nhị tỷ tỷ nàng ta còn có thể hiểu được, còn nàng ta? Phí hoài một gương mặt đẹp, ai thích nàng ta cho được? Thậm chí cả cha mẹ tổ mẫu tỷ ấy, rõ ràng là người thân cận nhất cũng không thích tỷ ấy mà.

Bệ hạ vừa ý tỷ ấy điều gì? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có gương mặt kia.

Nàng ta cắn lưỡi chảy cả máu, vẻ mặt có chút vặn vẹo, tiếng thở dốc lớn bất thường: “Bệ hạ, bây giờ người nên nói chuyện đàng hoàng với ta mới phải.”

Tuân Nghiệp chậm rãi đứng lên, phủi phủi quần áo, tay áo rộng buông xuống bên người, mặt không có ý cười, sắc mặt lạnh như băng lại càng giống với tuyết liên thiên sơn hơn, cao cao tại thượng, khó có thể khinh nhờn.

Ánh mắt chàng đảo qua, lạnh lùng sắc bén: “Ngươi đang uy hiếp trẫm.”

Minh Ngạn muốn cười nhưng động tác ở cổ kéo tới cánh tay, tiếng cười kia biến thành tiếng khóc, khóe mắt nhịn không được mà ứa ra nước mắt nóng hổi, nàng ta nói: “Không, phải là uy hiếp, ta chỉ kiến nghị với Bệ hạ thôi.”

Tuân Nghiệp híp híp mắt, bước tới phía trước, rút trường kiếm treo trên cột trụ xuống, vỏ kiếm ma sát với thân kiếm phát ra tiếng vang.

Ngay lập tức, lưỡi kiếm sắc bén liền kề trên cổ nàng ta.

Nàng ta cười thành tiếng ha hả, hiển nhiên là cảm thấy chàng sẽ không ra tay thực.

Tam tỷ tỷ của nàng ta sắp phong hậu rồi, thế này thì thích tới mức nào chứ.

Nếu bây giờ nàng ta chết, lỡ như không tìm thấy giải dược thì phải làm sao bây giờ.

Tuân Nghiệp lạnh mắt nhìn, cười nhạt một tiếng, cùng lúc đó trở tay kéo một cái.

Vốn Minh Ngạn còn muốn cười vài tiếng, lại nghe thấy trường kiếm cắm vào da thịt rõ rành rành, tiếng cắt qua cổ mình, nàng ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy máu tươi bắn ra đỏ cả mắt.

Mà người đứng trước người vừa mới thu trường kiếm lại, rõ ràng là trời quang trăng sáng, mặt lại rất hững hờ, tròng mắt cũng lạnh lùng, tìm không thấy dáng vẻ dịu dàng ngày trước đâu.

Không phải là ngọc, mà là đầm tuyết vừa lạnh lại giá buốt.

Cả người nàng ta run rẩy lẩy bẩy, cứng đờ người nhấc tay muốn che lại cổ mình.

Nhưng vừa mới nhấc tay thì cả người ngơ ngác ngã rầm một cái vào vũng máu ấm áp.

Minh Ngạn trừng lớn mắt, hình ảnh đọng lại cuối cùng chính là người nọ ném trường kiếm xuống.

Góc áo màu ánh trăng dính máu của nàng ta, trên mặt không có cảm xúc gì, thậm chí cả ánh mắt cũng không đổi, môi mỏng khẽ mở, giọng nói lại rất rõ ràng: “Nếu ngươi muốn chết, vậy tác thành cho ngươi.”

Nàng ta chết không nhắm mắt, dáng vẻ xấu xí, mùi máu tươi xộc thẳng vào trong mũi.

Thập Ngũ và Thập Lục đã sớm quen, mặt không biến sắc.

Uẩn Tú nín thở đi lên nhặt trường kiếm, chà lau sạch sẽ một lần rồi tra vào vỏ kiếm.

Tuân Nghiệp cởi áo choàng dính máu ném xuống đất, xoay người tới gần giường nhỏ, cúi người ôm Minh Nhiễm lên, đi về hướng Phù Vân Điện.

“Chiếu Thanh tới Vạn Trúc sơn trang tìm huynh muội Trúc gia, Uẩn Tú thông báo cho Vũ Lâm Quân nghiêm tra hành vi xuất nhập cung hai ngày nay.

Thập Ngũ, Thập Lục dẫn người tới Minh phủ bao vây lại hết, lôi không được người phía sau Minh Ngạn ra, các ngươi, cũng không cần trở lại nữa.”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play