Ầm!

Viên đạn và dao găm đều bị văng ra, Diệp Vô Phong ném súng bắn tỉa sang một bên, sau đó lấy dao găm ra, anh biết dùng súng bắn tỉa vào lúc này sẽ không có nhiều lợi ích, chi bằng dùng dao găm sẽ mạnh hơn một chút.

Lộ Á hít sâu một hơi, không ngờ trận chiến lại đạt đến trình độ như vậy, không ngờ sau một năm luyện tập vất vả, anh ta vẫn không thể vượt qua Diệp Vô Phong.

Nhưng anh ta tới nơi này chỉ có một mục đích, giết chết Diệp Vô Phong, cho nên anh ta không muốn từ bỏ, hoặc là giết Diệp Vô Phong, hoặc là chết ở nơi này.

Anh ta cũng không cảm thấy có gì sai cả.

Nếu đã muốn giết người, thì cũng phải nghĩ rằng bản thân cũng sẽ bị người khác giết chết.

Câu này vẫn luôn tồn tại trong lòng anh ta, anh ta biết mình không phải là người cường đại nhất thiên hạ, cũng biết kẻ thù bên ngoài có mạnh có yếu, khi gặp phải cường giả thì việc bị người khác giết là chuyện rất bình thường.

Diệp Vô Phong lúc này mới nở nụ cười nói: "Thật ra, chúng ta đều biết tiếp tục chiến đấu cũng không có gì tốt, hay là như vầy, chúng ta kết thúc trận chiến này với tỷ số hòa, dù sao anh cũng biết, kết quả của việc đánh tiếp sẽ chỉ là tổn thất cho cả hai bên, cũng không làm gì được ai cả."

Lộ Á khinh khỉnh nói: "Vậy là anh sợ phải không?"

Diệp Vô Phong nhún vai: "Nếu như anh nghĩ như vậy thì cứ là vậy đi."

Lộ Á nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ huy trước đây của Long Môn lại nhát gan như thế. Hiện tại lako nói những lời như vậy ở trước mặt tôi, anh quả thực là không xứng sống trên đời này nữa!"

Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Anh muốn nghĩ gì cũng được, chỉ cần anh có thể bình tĩnh lại, đương nhiên có thể để cho tôi sống thì tốt, đừng quấy rầy tôi, dù sao tôi cũng đã có cuộc sống của chính mình rồi."

Lộ Á khinh bỉ nói: "Cuộc sống của anh, cuộc sống của anh là gì? Làm tay sai cho người của Cục Hồng Thuẫn, kiếm cho mình một công ty Hoa Cường gì đó hả? Loại xiếc kịch này tôi không thèm chơi đâu."

Diệp Vô Phong xúc động nói: "Anh nghĩ thế nào cũng được, dù sao anh đừng tới quấy rầy tôi là được, các người ai là chỉ huy của Long Môn thật sự không liên quan gì đến tôi. Nếu anh cần lệnh truyền của tôi thì tôi cũng có thể cho anh, anh muốn cái gì tôi cũng cho anh, anh cứ nói với bọn họ anh là chỉ huy tiếp theo của Long Môn, như vậy anh vừa lòng chưa?”

Lộ Á tức giận nói: "Anh đúng là đồ khốn nạn. Muốn bảo tôi rời đi, đương nhiên không có vấn đề gì. Nghe nói bây giờ anh đã kết hôn, vợ anh tên là Lâm Thư Âm phải không? Tôi nhất định sẽ giết chết cô ta trước khi rời đi."

Vẻ mặt Diệp Vô Phong dần dần trở nên nghiêm túc, trong mắt hiện lên sát ý.

Lộ Á chế nhạo nói: "Làm sao vậy, sao không nói? Xem ra Lâm Thư Âm thật sự rất quan trọng với anh, nếu tôi giết cô ta, tôi có thể đồng ý rời khỏi Hoa Hạ, cũng sẽ không tìm anh nữa, anh muốn thoát khỏi Long Môn thì cũng phải trả giá một cái gì đó chứ."

Diệp Vô Phong lúc này đi ra từ phía sau một chỗ khuất, từng bước đi về phía Lộ Á.

Khi Lộ Á nhìn thấy trạng thái của Diệp Vô Phong, anh ta cảm thấy như tóc mình bị nổ tung, toàn thân căng thẳng, anh ta giơ dao găm lên và đối mặt với Diệp Vô Phong.

Sau khi Đường Trảm nhìn thấy tình cảnh này từ xa, anh ta lập tức vỗ đùi: "Đồ khốn, tên Lộ Á này thật sự không có chút tự giác nào. Loại chuyện này mà cũng dám nói trước mặt lão đại, đây không phải là tự tìm đường chết sao?"

Đường Trảm đương nhiên biết tình trạng này của Diệp Vô Phong là như thế nào, đó là biểu hiện của anh khi hạ quyết tâm giết người.

Hơn nữa, khí thế của Diệp Vô Phong đã thay đổi, anh ta cũng biết ở trạng thái như vậy, Diệp Vô Phong gần như là bất khả chiến bại.

Anh ta vội vã xuống lầu, anh ta biết nếu mình không ra tay, Lộ Á thực sự sẽ chết ở nơi này.

Nhưng anh ta không thể để Diệp Vô Phong giết Lộ Á trong lúc này được.

Con dao găm trong tay Diệp Vô Phong phóng ra ngoài, Lộ Á rống lên: "Còn chờ gì nữa, mau tiến lên cho tôi!"

Tây Hồng không ngờ rằng Lộ Á lại còn bảo bọn họ ra tay, phải biết rằng lúc đầu anh ta bảo họ không cần ra tay khi anh ta đối chiến với Diệp Vô Phong.

Tại sao lần này chỉ là Diệp Vô Phong thay đổi biểu cảm mà Lộ Á lại sợ hãi như vậy?

Tất nhiên họ không biết, nhưng Lộ Á biết rằng khi Diệp Vô Phong lộ ra vẻ mặt thế này, chính là lúc chỉ huy cũ của Long Môn chết.

Khi đó, hầu như một mình Diệp Vô Phong đã tự tay giết chết toàn bộ tổ chức quốc tế cùng cấp, nhân tiện cũng tiêu diệt hết cả tổ chức đó.

Trong trận chiến lúc ấy, hầu như tất cả mọi người đều biết sức mạnh của Diệp Vô Phong, cũng khiến cho tất cả mọi người trong Long Môn đều ngưỡng mộ Diệp Vô Phong và đồng ý để Diệp Vô Phong trở thành chỉ huy mới của Long Môn.

Chỉ là chuyện này đã trôi qua quá lâu, đã năm sáu năm trước, rất nhiều người đều đã quên Diệp Vô Phong khi phát điên đáng sợ như thế nào.

Nhưng Lộ Á sẽ không bao giờ quên, khi đó Tứ Đại Thiên Vương bọn họ đang đợi Diệp Vô Phong trước cửa của tổ chức đó, toàn thân của anh bê bết máu và một tay cầm đầu của kẻ đứng đầu tổ chức đã giết chết chú của anh, loại khí chất đáng sợ đó vẫn như in trong đầu anh ta.

Lộ Á sẽ không bao giờ quên được, chính vì điều này mà anh ta mới biết Diệp Vô Phong bây giờ đáng sợ như thế nào.

Anh ta thậm chí còn tin rằng cho dù cả đội của anh ta cùng ra tay, nhất định sẽ không phải là đối thủ của Diệp Vô Phong.

Lúc này anh ta đã hơi hoảng sợ, nhưng anh ta cũng biết mục đích mình đến đây là muốn kéo người này ra khỏi ghế, vì vậy anh ta củng cố niềm tin, khiến bản thân không được chạy trốn.

Nếu những người khác biết chuyện đã xảy ra lúc trước đứng ở nơi này và nhìn thấy Diệp Vô Phong trong trạng thái này, chắc chắc đã sớm rời khỏi nơi này rồi.

Đường Trảm cũng chạy tới, anh ta đứng bên cạnh Lộ Á và nói với Diệp Vô Phong: "Lão đại, anh bình tĩnh đi. Trạng thái của anh bây giờ rất không lý trí đấy."

Lộ Á không ngờ Đường Trảm lại xuất hiện ở bên cạnh anh ta vào lúc này, anh ta luôn cho rằng Đường Trảm đã mất tích, nhưng không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở trước mặt anh ta.

Anh ta vội vàng nói với Đường Trảm: "Hiện tại anh đã thấy trạng thái của Diệp Vô Phong rồi. Nếu như hai người chúng ta không hợp lực, nhất định sẽ không đánh lại anh ta đâu."

Đường Trảm khinh thường nói: "Chẳng lẽ anh cho rằng hai người chúng ta liên hợp là có thể đánh bại được lão đại sao?"

Lộ Á nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế thì phải làm sao? Chẳng lẽ ở chỗ này chờ chết sao? Anh phải biết rằng, tôi tới đây để giết anh ta, không phải để cho trạng thái này của anh ta dọa sợ thối lui."

Đường Trảm nói: "Tôi cũng biết, cho nên không phải tôi đã tới đây rồi sao? Nhưng anh cũng biết mà? Tôi sẽ không để cho anh làm chuyện như vậy, cho nên anh vẫn nên rời khỏi đây đi, thừa dịp lão đại bây giờ còn đang đi qua, chưa phát động tấn công."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play