Diệp Vô Phong thở dài một hơi: "Hà cớ gì mày phải làm như vậy chứ? Mày không biết tình huống hiện tại sao? Cho dù hiện tại mày trốn khỏi đây, mày cũng phải chạy trốn cùng trời cuối đất thôi."
Lý Mặc hít sâu một hơi: "Đây chính là cuộc sống mà tao đang hướng tới đó."
Diệp Vô Phong nghe xong chỉ có thể nhún vai: "Vậy thì tao chỉ có thể tống mày vào tù, có thể tội của mày không cần phải bỏ tù, trực tiếp xử bắn luôn."
Lý Mặc xoay người tóm lấy một người phụ nữ đang uống rượu, chĩa con dao vào cổ người phụ nữ.
Hắn chế nhạo nói: "Tao biết mày không phải người của cục cảnh sát, nhưng chỉ cần mày đến bắt tao thì đoán chừng cũng làm trong tổ chức của chính phủ, nếu như vậy thì mày không thể không quan tâm người phụ nữ này, nếu mày dám ra tay, tao sẽ giết chết cô ta, tìm một cái đệm lưng cho tao, ít nhất trên đường xuống suối vàng cũng sẽ không cô đơn tịch mịch.”
Diệp Vô Phong nghe xong chỉ thản nhiên nhìn Lý Mặc: "Vậy thì giết đi, tao cho mày thời gian, mày muốn giết bao nhiêu người cũng không quan trọng, dù sao nhiệm vụ của tao ở đây là giải quyết mày, không phải cứu người, còn về phần bọn họ, mày có thể giết bao nhiêu trước khi tao giết mày là tùy thuộc vào bản lĩnh của mày thôi."
Lý Mặc nghe xong liền sửng sốt, không biết tại sao Diệp Vô Phong lại dám nói như vậy, là một tổ chức chính thức, bảo vệ sự an toàn của người dân nên được đặt lên hàng đầu chứ.
Nhưng tại sao Diệp Vô Phong lại bình tĩnh như vậy, không khuyên can hắn không được giết người?
Trong lúc nhất thời, hắn thực sự không có lựa chọn nào khác.
Vào lúc này, sự việc ở đây đã khiến mọi người trong quán bỏ chạy ra ngoài, âm nhạc cũng dừng lại.
“Mày muốn tao giết cô ta ư?” Lý Mặc có chút không rõ nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong chỉ cười nhẹ: “Đây là việc riêng của mày, không liên quan gì đến tao, nhiệm vụ của tao là bắt được hoặc giết chết mày, nếu có người hy sinh trong lần hành động này thì đương nhiên sẽ có người giải quyết thôi."
Lý Mặc cười ha hả: "Rốt cuộc mày thuộc tổ chức nào mà lại có thể nhẫn tâm như vậy hả?"
Diệp Vô Phong nhún nhún vai: "Hiện tại mày muốn biết tổ chức của tao sao? Thật đáng tiếc, tao không muốn nói cho mày nghe đâu."
Lý Mặc lại nhanh chóng nở nụ cười: "Tao cũng biết mánh khóe của bọn mày rồi, muốn lừa tao thả cô ta ra chứ gì? Tuyệt đối không thể đâu!"
Diệp Vô Phong thở dài một hơi: "Mày thật sự đã nghĩ nhiều quá rồi, chỉ có thể nói bọn tao thuộc về một tổ chức tương đối đặc biệt, nên mới có thể tung hoành ngang ngược như vậy.".
truyện teen hayLý Mặc khịt mũi: "Mặc kệ bọn mày thuộc tổ chức nào, chỉ cần là bên chính phủ thì nhất định sẽ được yêu cầu ưu tiên bảo vệ người dân trước."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Đúng vậy, mày nói không sai, nhưng chỉ có tổ chức bình thường của chính phủ mới có yêu cầu như vậy, còn yêu cầu của bọn tao là phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, cho dù có hy sinh mấy người, bởi vì nhiệm vụ của bọn tao có thể cứu được hàng ngàn người."
Lý Mặc không tin lời nói của Diệp Vô Phong, hắn nhìn Diệp Vô Phong cười nhạo: "Đừng nói nhảm nữa, bây giờ làm theo lời tao nói, trước tiên rời khỏi quán bar cho tao!"
Diệp Vô Phong nhìn thấy Lý Mặc rất kích động, đột nhiên bất lực nói: "Dù sao, mày cũng là người sắp đạt tới cảnh giới tông sư, làm chuyện như vậy mày không thấy xấu hổ sao?"
Lý Mặc cười gằn: "Xấu hổ? Tại sao phải cảm thấy xấu hổ, chỉ cần có thể sống sót là được, còn sống mới là điều quan trọng nhất!"
Diệp Vô Phong cũng không làm theo lời Lý Mặc, tò mò hỏi: "Nếu đã biết còn sống là điều quan trọng nhất, tại sao còn làm chuyện như vậy?"
Lý Mặc nói ngay: "Đương nhiên là vì tiền. Loại chuyện này kiếm tiền rất nhanh, có tiền có thể làm được rất nhiều chuyện."
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Mày có biết tại sao mày không thể nào đột phá cảnh giới tông sư không?"
Lý Mặc có chút khó hiểu nhìn anh, Diệp Vô Phong cười nói: “Là bởi vì mày luôn bị ám ảnh bởi nhiều thứ, tiền bạc, quyền lực, những thứ này sẽ ảnh hưởng đến mày, nhưng đáng tiếc mày không hề hay biết."
Lý Mặc suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng là như vậy, nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười: "Nhưng đáng tiếc làm mày cũng không biết, tao hoàn toàn không quan tâm đến cảnh giới tu luyện của mình, điều mà tao quan tâm là mình có quyền lực hay không, có tiền hay không mà thôi, về phần cảnh giới tông sư gì đó, tao hoàn toàn không quan tâm.”
Diệp Vô Phong đột nhiên nhận ra: "Chuyện này tao thật sự không đoán ra được. Tao tưởng rằng mày sẽ quan tâm cảnh giới tu luyện của mình nhiều hơn, nhưng có vẻ như mày quan tâm đến tiền tiền vật chất hơn nhỉ."
Lý Mặc bật cười ha hả: "Đó là điều đương nhiên, cho dù cõ công có cao đến đâu thì sao chứ, còn không phải chỉ là một tên côn đồ thôi sao, nhưng nếu tao có quyền lực và tiền bạc, tao có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ và kiểm soát vận mệnh của chính mình."
Diệp Vô Phong cười nói: "Mày sai rồi."
Lý Mặc khó chịu nhìn Diệp Vô Phong: "Sai chỗ nào?"
"Sai ở chỗ mày quá tự cho mình là đúng. Khi mày có tiền và quyền lực, mới thật sự đánh mất cơ hội kiểm soát vận mệnh của chính mình." Diệp Vô Phong cười nói.
Đương nhiên Lý Mặc không hiểu, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến động tác của hắn, hắn kéo người phụ nữ ra ngoài, nhưng đã bị Diệp Vô Phong chặn đường.
Lý Mặc tức giận nhìn Diệp Vô Phong: "Mày thật sự cho rằng tao không dám giết cô ta sao?"
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Đương nhiên không phải, tao đã nói rồi, tao ở đây để hoàn thành nhiệm vụ của tao, về phần hy sinh một người cũng là điều tất yếu mà."
Lý Mặc đâm cây kim dài trên tay vào cổ người phụ nữ, một vệt máu từ từ rỉ ra, toàn thân người phụ nữ run lên, đôi chân dần trở nên mềm nhũn.
Lý Mặc điên cuồng nói: "Tránh ra cho tao!"
Diệp Vô Phong xua tay: "Đừng kích động như thế, muốn giết thì giết đi. Giết xong thì tao mới có thể ra tay với mày không chút lưu tình."
Lúc này Lý Mặc đã rất phẫn nộ, không hiểu tại sao Diệp Vô Phong lại có thể hoàn toàn không để ý đến sự an toàn của con tin mà chặn đường hắn.
Tay hắn run lên, hắn biết nếu thật sự giết chết người phụ nữ này thì Diệp Vô Phong sẽ ra tay ngay lập tức, mà hắn biết mình nhất định không phải là đối thủ của Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong muốn giết hắn thì chỉ cần vài phút là được.
Hắn thậm chí còn không có cơ hội để trốn thoát, vì vậy con tin trong tay hắn chính là con bài mặc cả duy nhất.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện Diệp Vô Phong không hề có ý định tránh đường, vai trò con tin trong tay hắn dường như càng ngày càng nhỏ, hắn có cảm giác Diệp Vô Phong đang ép giết con tin.
Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn Lý Mặc Lý Mặc cũng không dám động thủ, hiện trường rơi vào bế tắc, Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: "Thật ra mày thật sự không cần căng thẳng, mày có thể muốn làm gì thì làm, nhưng tao sẽ không cho mày ra khỏi nơi này, cho nên mày cũng đừng nghĩ dùng con tin uy hiếp tao."
"Mày đúng là đồ mất trí. Nếu người phụ nữ này vì mày mà chết, cả đời này mày sẽ cảm thấy hổ thẹn. Mày phải nhớ kỹ, bởi vì sự từ chối của mày nên cô ta mới chết, cô ta bị mày hại chết đấy." Lý Mặc vô cùng căm phẫn nói.