Diệp Vô Phong lắc đầu: "Ngại quá, tôi thật sự không biết chuyện này, nhưng chỉ cần các người giấu kỹ, chuyện này vẫn còn có thể xoay sở đường sống, hơn nữa tìm phú quý trong nguy hiểm, nếu các người sống sót trong khoảng thời gian này, thì Công ty Phúc Dương sẽ thực sự tăng vọt."
Liễu Trạch thở dài một hơi, ông ta biết Diệp Vô Phong chỉ đang vẽ một chiếc bánh cho ông ta, nhưng thật ra bọn họ đang ở thời điểm rất nguy hiểm.
Nếu ngay cả mạng sống cũng không còn thì có gì để nói nữa?
Vì vậy, bất kể thế nào, Liễu Trạch cũng không muốn dính líu đến công ty Hoa Cường, nhưng Liễu Thuận đã tiến tới và nghiêm túc hỏi: "Anh có thực sự là ông chủ của Hoa Cường không?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Không thể giả được."
Liễu Thuận cười to: "Tôi thực sự thua anh rồi, dù là đua xe hay kinh doanh, tôi đều thua anh, nhưng tôi vẫn rất vui khi được hợp tác với công ty Hoa Cường của anh."
Diệp Vô Phong rất coi trọng Liễu Thuận, anh ta biết nếu đến quá gần công ty Hoa Cường thì sẽ bị nhà họ Nguyên giết chết, nhưng Liễu Thuận lại dám hợp tác với anh.
Những người như vậy thực sự rất can đảm và cũng rất thông minh.
Liễu Thuận cười nói: "Tôi sẽ tiếp tục bí mật hợp tác với anh. Về phần hợp đồng đã ký, các người muốn mua bất kỳ vật liệu xây dựng nào, chúng tôi đều có thể cung cấp."
Diệp Vô Phong cười nói: "Nếu đã như vậy, tôi nghĩ chúng ta có thể ký một cái hợp đồng khác. Hợp đồng một tỷ thực sự là không đủ, mười tỷ thì sao?"
Nghe vậy, hai mắt Liễu Thuận sáng lên: "Tôi đã nói mà, anh muốn bao nhiêu cũng có, nhưng về mặt giá cả thì anh cũng biết đấy, lấy sinh mạng để kiếm tiền thì dù sao cũng sẽ đắt hơn một chút.”
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: "Nếu như anh đã thành tâm như vậy, tôi sẽ cho anh năm phần trăm, thế nào?"
Liễu Thuận cười ha hả: “Thành giao.”
Sau khi Diệp Vô Phong ra khỏi công ty Phúc Dương, anh nhìn bản hợp đồng được ký lại rồi mỉm cười, bây giờ bên công ty Phúc Dương đã giải quyết xong, điều này giống như một con đê đột nhiên có vết nứt vậy.
Vết nứt này sẽ tiếp tục mở rộng.
Diệp Vô Phong biết, nếu Công ty Phúc Dương đã nguyện ý làm người dẫn đầu, thì các công ty khác đương nhiên sẽ không gặp nhiều khó khăn.
Sau khi nhận được hợp đồng, vật liệu xây dựng của họ cũng được giải quyết, và việc xây dựng mảnh đất đó có thể chính thức được khởi công.
Sau khi giao hợp đồng cho Hoa Vũ, Diệp Vô Phong đến cổng xí nghiệp Chu Tinh.
Anh không quên những gì A Mịch đã nói với anh, Chu Tinh này không chịu thừa nhận những gì đã làm trong quá khứ, vì vậy hiện tại ông ta vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút rồi quyết định đi lên xem trước.
Nếu có thể dùng cách giao tiếp nhẹ nhàng để đạt được mục đích này, thì Diệp Vô Phong đương nhiên sẽ rất vui vẻ.
Khi đến văn phòng, một số nhân viên công tác hơi nghi hoặc nhìn anh, nhưng nhìn thấy Diệp Vô Phong có thẻ vào cửa, họ cũng không ngăn cản Diệp Vô Phong.
Chỉ là bọn họ không biết rằng vừa rồi Diệp Vô Phong đã lén lấy trộm thẻ vào cửa của người khác.
Diệp Vô Phong đi tới trước cửa văn phòng chủ tịch, hít sâu một hơi, trong đầu không ngừng nghĩ ra mấy bộ đối thoại, sau đó tự tin đẩy cửa đi vào.
Chu Tinh đang ngồi trên ghế văn phòng nhìn thấy Diệp Vô Phong liền kinh ngạc, không biết Diệp Vô Phong lên đây bằng cách nào?
Tại sao bảo vệ không thông báo gì hết?
Chu Tinh bày ra vẻ mặt ảm đạm nhìn Diệp Vô Phong: "Diệp Vô Phong, cậu đến tìm tôi làm gì?"
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Thật ra, tôi tìm đến ông là vì có một việc rất đơn giản muốn nhờ ông làm."
"Có chuyện gì?"
Diệp Vô Phong nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn mời ông vào tù nói sự thật về vụ án mười ba năm trước."
Chu Tinh trợn to mắt khi nghe vậy, vội hỏi: "Diệp Vô Phong, cậu bị bệnh tâm thần sao? Mười ba năm trước là vụ án gì? Tìm nhầm người rồi đúng không?"
Diệp Vô Phong nghe xong lời nói của Chu Tinh, mỉm cười gật đầu: "Thật ra, tôi đã sớm biết ông là người có phẩm hạnh như vậy. Tôi đã dùng cách thương lượng rất nhẹ nhàng này, kết quả vẫn không đạt được mục đích mà tôi muốn, cho nên tôi phải đổi một cách khác thôi.”
Chu Tinh vừa nghe Diệp Vô Phong nói xong liền nhanh chóng lùi về sau, đồng thời ấn nút cứu nạn, chỉ trong vài giây, hơn chục vệ sĩ từ bên ngoài xông vào.
Chu Tinh cũng biết cho dù có hơn chục vệ sĩ ở đây, ông ta vẫn không có cảm giác an toàn.
Thực lực của Diệp Vô Phong thật sự quá mạnh, ông ta không biết còn có ai ở Liêu Tây này có thể đối chiến với Diệp Vô Phong hay không, dù sao Tống Thanh Vân của nhà họ Nguyên cũng không phải là đối thủ của Diệp Vô Phong, mà Tư Đồ Phong thì càng tệ hơn.
Hắn đã sớm không có tung tích gì, dường như sau khi bị đánh bại, tâm trạng của hắn đã bị tổn hại, tu vi của hắn lại sa sút, sắp xuất khỏi cảnh giới tông sư rồi.
Tu vi giảm mạnh thế này đương nhiên buộc Tư Đồ Phong phải rời khỏi Liêu Tây.
"Cậu muốn làm gì? Để tôi nói cho cậu biết, tôi đã gọi cảnh sát rồi. Nếu cậu dám động thủ với tôi ở đây, cảnh sát sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!" Chu Tinh kiềm chế nói.
Diệp Vô Phong thở dài một hơi: "Ông thật sự không hiểu gì cả, ông không biết bây giờ cảnh sát rất ghét ông sao? Bởi vì xí nghiệp Chu Tinh của ông ngay từ đầu đã đối nghịch với cảnh sát. Nếu ông bị đánh, bọn họ sẽ vỗ tay vui mừng đấy."
Chu Tinh rất hoảng sợ, ông ta cảm thấy không có cách nào thoát khỏi tay Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cười nói: "Xem ra tôi có thể đưa ông đi gặp con trai của ông, cho ông ở cùng phòng bệnh với anh ta, như vậy ông có thể chăm sóc con trai tốt hơn."
Chu Tinh cảm thấy Diệp Vô Phong bây giờ giống như ma quỷ đến lấy mạng mình!
Nhưng cho dù như vậy, Chu Tinh vẫn không có ý định kể lại những gì đã xảy ra trong quá khứ, rất cứng đầu.
Diệp Vô Phong nhất thời không biết làm sao, về phần vệ sĩ xung quanh, mặc dù muốn ra tay, nhưng nhìn thấy Diệp Vô Phong, bọn họ cũng không dám.
Dù sao thì bọn họ đều biết thực lực của Diệp Vô Phong.
Khi đó, Diệp Vô Phong đã một mình hạ gục hàng trăm người ngay trước khách sạn Snowtown, chuyện đó cho đến bây giờ vẫn là chuyện cười cho công ty khác.
Nhưng chỉ có bọn họ mới biết Diệp Vô Phong mạnh như thế nào, chưa nói tới một trăm người, thậm chí hai trăm cũng chưa chắc là đối thủ của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cười nói: "Ông biết công ty Chính Hòa không?"
Chu Tinh nghiến răng: "Đương nhiên biết, vậy thì sao? Lời khai của hai người bọn họ không thể dùng làm chứng cứ. Muốn bắt tôi thì vẫn chưa đủ chứng cứ đâu!"
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Tôi không phải nói cho ông biết bọn họ tố cáo ông, điều muốn nói chính là tôi đã khiến bọn họ trở nên như thế."
Chu Tinh sững sờ trong chốc lát.
Diệp Vô Phong tiếp tục: "Cho nên ông tự hiểu đi, nếu bây giờ ông không định thỏa hiệp, thì tôi sẽ đối phó với ông. Xí nghiệp Chu Tinh phá sản thì đừng trách tôi không cảnh cáo ông."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT