Nhà họ Nguyên thịnh trị mấy chục năm, mấy chục năm nay thành viên trong nhà họ Nguyên đều được mọi người bao bọc, không ai có thể nghĩ có ngày nhà họ Nguyên lại xảy ra khủng hoảng như vậy.

Họ chỉ biết hoảng sợ, nhưng nếu muốn bảo họ làm điều gì đó, họ nhất định sẽ không làm được.

Nguyên Chẩn cũng bất lực về điều này, nhưng ông ta cũng biết rằng đây là kết quả tất yếu.

Ngay khi ông ta còn đang do dự, một người đã xuất hiện trước mặt ông ta, trên mặt Nguyên Phong tràn đầy ý cười: "Ông nội, ông đã quên cháu rồi sao?"

Nguyên Chẩn cau mày, đương nhiên ông ta không quên Nguyên Phong, nhưng ông ta không nhớ Nguyên Phong đã làm được những việc gì nổi bật, thay vào đó, từ những việc ăn chơi phóng túng bên ngoài của Nguyên Phong, ông ta biết đây chỉ là đồ ăn hại thôi.

Nguyên Phong lãnh đạm nói: "Không phải chỉ là mấy tin tức nhảm thôi sao? Giao cho cháu, ngày mai cháu sẽ khiến chúng biến mất."

Trên mặt anh ta hiện lên một loại tự tin, giống như trong lòng đã có dự định.

Nguyên Chẩn khó hiểu nhìn Nguyên Phong một lúc: "Cháu có biết mình đang nói gì không? Ngày thường cháu biết ăn uống, vui chơi. Cháu có chắc là có thể giải quyết được tình huống hiện tại không?"

Nguyên Phong rất có tự tin: "Đương nhiên là có thể, nếu không được thì sao cháu dám đứng lên chứ, đúng không?"

Nguyên Chẩn cuối cùng đã chọn tin tưởng Nguyên Phong, dù gì thì bây giờ ông ta cũng không có ai dùng được, những người còn lại của nhà họ Nguyên chỉ là rác rưởi thôi.

Cuối cùng Nguyên Phong đã rời khỏi đại sảnh, trong khi Nguyên Chẩn giải tán các thành viên của nhà họ Nguyên và ở lại một mình trong đại sảnh.

Khi gặp bất cứ khó khăn gì, ông ta thích ở một mình trong đại sảnh này và tự mình suy nghĩ mọi chuyện.

Bao nhiêu khó khăn đều bị ông ta biến nguy thành an, hiện tại lần này ông ta cảm thấy được vẫn có thể giải quyết được.

Đột nhiên, ông ta cảm thấy đầu rất đau, ngay sau đó một ngụm máu phun ra, sắc mặt như tờ giấy vàng, trông rất thê thảm.

Bên cạnh ông ta xuất hiện một người mặc đồ đen, nhìn thấy tình trạng của ông ta thì nhíu mày, Nguyên Chẩn xua tay: “Quên đi, dù sao thì con người đều phải chết, nhưng trước khi chết, tôi vẫn mong có thể giúp nhà họ Nguyên giữ lại một chút gì đó."

Người áo đen thở dài nói: "Hà cớ gì ông phải làm như vậy? Hoàn cảnh của ông, nếu tìm một nơi để tĩnh dưỡng, có lẽ sẽ khỏi bệnh. Ông đã làm việc quá sức rồi."

Nguyên Chẩn cười nhẹ: "Tôi không thể mặc kệ nhà họ Nguyên được. Đây là nhà của tôi và là tất cả những gì tôi đã phấn đấu cả một đời. Nếu nhà họ Nguyên sụp đổ thì chẳng khác nào giết tôi cả."

Người mặc đồ đen nói: "Tôi giúp ông giết Diệp Vô Phong."

Nguyên Chẩn lắc đầu: "Quên đi, đừng liều mạng vô ích, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng thực lực của Diệp Vô Phong nhất định không đơn giản, hơn nữa cậu cũng biết mình hiện tại không thích hợp làm chuyện ám sát, những gì cậu đã làm cho nhà họ Nguyên là quá đủ rồi."

Người mặc đồ đen im lặng.

Nguyên Chẩn tiếp tục: "Thực ra, cậu đã có thể rời khỏi đây từ lâu và làm những gì cậu muốn làm, nhưng cậu đã nói rằng cậu không có gì phải lo lắng, vì vậy không có nơi nào cậu muốn đi, nhưng tôi không tin cậu không có vướng bận lo lắng gì cả."

Lúc này người đàn ông mặc đồ đen mới nói: "Sau sự việc này, tôi sẽ đi du lịch một vòng, ít nhất là để biết thế giới này như thế nào."

Nguyên Chẩn gật đầu.

Diệp Vô Phong nắm tay Lâm Thư Âm trở về nhà, coi như chuyện bên ngoài không liên quan gì đến họ.

Tiểu biệt thắng tân hôn, gió xuân thổi qua cả căn nhà, sau khi mây mưa, hai người cùng chìm sâu vào giấc ngủ.

Nhà họ Chu, Chu Hoa Tang lúc này mới nhìn Chu Tử Đồng bằng vẻ mặt ảm đạm, ông ta không ngờ Chu Tử Đồng lại làm một chuyện tùy tiện như thế, hơn nữa chuyện này chính là đẩy nhà họ Chu vào đường cùng.

Lúc này, các thành viên quan trọng của nhà họ Chu đều đã tập trung ở đại sảnh, Chu Hoa Tang nhìn Chu Tử Đồng nói: "Quỳ xuống."

Chu Tử Đồng mỉm cười: "Xin lỗi bác ba, lúc này thứ cho cháu không thể nghe theo lời bác rồi."

Chu Hoa Tang nhất thời tức giận: "Mày đúng là nghiệp chướng, mày có biết kết quả của những chuyện mày đã làm là gì không?”

Chu Tử Đồng cười nói: "Đương nhiên tôi biết, chỉ là lựa chọn đội hình thôi, hơn nữa loại chuyện này không phải là lựa chọn của nhà họ Chu, mà là lựa chọn của chính tôi, dù sao tôi cũng không phải là người đứng đầu nhà họ Chu, việc tôi làm chỉ đại diện cho cá nhân tôi mà thôi."

Chu Hoa Tang rất tức giận, đương nhiên ông ya biết những gì Chu Tử Đồng nói là đúng, nhưng không ngờ hôm nay Chu Tử Đồng lại dám chống lại mình.

Và giọng điệu của lời nói cũng rất có khí phách.

Ông ta chỉ vào Chu Tử Đồng: "Mày cứng cánh rồi đúng không? Cho nên mày định một mình rời khỏi nhà họ Chu chứ gì? Nếu đã như vậy, tao sẽ thành toàn cho mày!! Cho mày biết mày không là gì cả nếu rời khỏi nhà họ Chu!"

Chu Tử Đồng nghiêm túc nói: "Thật ra, bác ba, bác có biết không? Khi ở bên ngoài không ai nghĩ tôi là cậu chủ nhà họ Chu. Cái tôi có bây giờ là những gì tôi từng bước có được nhờ chính mình... Cái loại đó mưu mô với người ngoài, tôi đã trải qua quá nhiều, ông cho rằng tôi vẫn luôn là tài xế của ông sao?"

Chu Hoa Tang tức giận không nói nên lời.

Âm thanh của Chu Tử Đồng tăng lên rất nhiều, giọng điệu vô cùng uy quyền: "Đừng tưởng rằng tôi không biết ông nghĩ như thế nào, không phải ông sợ tôi và con trai của ông tranh giành vị trí gia chủ của nhà họ Chu sao?" Cho nên ông cứ luôn đưa tôi theo bên cạnh, bảo tôi làm tài xế, người ngoài sẽ thấy ông đang bồi dưỡng tôi, chỉ có tôi biết rõ, ông chỉ đang hủy hoại tôi mà thôi.”

Trong lúc nhất thời, những thành viên khác của nhà họ Chu ngạc nhiên nhìn Chu Tử Đồng.

Họ không biết hôm nay Chu Tử Đồng đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại có dung khí đối nghịch với Chu Hoa Tang như vậy chứ?

Chẳng lẽ hôm nay Chu Tử Đồng muốn làm phản sao?

Chu Tử Đồng liếc nhìn mọi người: "Các người là chú bác nhưng cũng chỉ đứng một bên nhìn, tôi cũng biết rằng những cuộc đấu đá trong gia tộc tương đối gay gắt và tàn nhẫn, nhưng nói thế nào thì tôi cũng là cháu trai của các người, còn là cháu ruột, các người cứ trơ mắt nhìn ông ta hủy hoại tôi như vậy, không ai đứng ra nói thay cho tôi cả.”

Chu Tử Đồng hít sâu một hơi: "Nhưng không thành vấn đề, dù sao tôi cũng quen với những thứ này rồi, hơn nữa tôi biết tính nết của các người là như thế nào, cho nên tôi không quan tâm, nhưng hiện tại tôi đang đấu tranh cho tương lai của chính mình, nếu các người dám ngăn cản, tôi sẽ giết các người."

Chu Hoa Tang nghe những lời của Chu Tử Đồng nói, vỗ bàn một cái: "Đúng là đại nghịch bất đạo, tao đưa mày đi bên cạnh là muốn hủy hoại mày sao? Lòng tốt của tao mày không cảm nhận được, lại còn nói muốn giết bọn tao ư, bọn tao đã làm gì khiến mày không vui ư?”

Chu Tử Đồng đột nhiên nở nụ cười: "Đương nhiên không phải, tôi chỉ nói trước với các chú, các bác thôi, mong rằng sau khi tôi nói xong những lời này, các người sẽ không ngăn cản những gì tôi muốn làm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play