Lời nói của Diệp Vô Phong chỉ làm cho Lưu Cần chế nhạo, bởi vì anh ta cảm thấy Diệp Vô Phong chỉ là muốn tìm một bậc thang đi xuống thôi.
Sau khi Diệp Vô Phong nhìn chung quanh, anh cười nhẹ đi tới một chỗ trống, sau khi đứng ở trong không gian mở, anh nói với Lưu Cần: "Đến đây đi, nơi này chắc là đủ rồi."
Lưu Cần hừ một tiếng, đi về phía trước, ngay sau đó đi tới trước mặt Diệp Vô Phong, lãnh đạm nói: "Nhóc con, tuy rằng tôi không biết anh dùng cách gì để lừa gạt thủ trưởng, nhưng chờ một chút tôi sẽ cho anh biết, đối mặt với sức mạnh thật sự, chỉ biết nói thì chỉ là nổ thôi.”
Diệp Vô Phong chỉ nhún vai rất bình tĩnh: "Tôi cũng nghĩ lời anh nói rất có lý, vậy anh tới đây đi, không phải nói muốn cùng tôi luận bàn sao? Nếu đã như vậy thì qua đi, tôi chờ, nếu anh chỉ nói mà không qua thì đúng là nổ thôi. "
Lưu Cần nghiến răng, nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Vô Phong, anh ta lập tức duỗi nắm đấm ra, sau đó rống lên.
Nhưng vào lúc này, Diệp Vô Phong xua tay: "Chờ một chút."
“Sao thế, hiện tại biết sợ rồi à?” Lưu Cần cười khẩy.
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Ý của tôi là tôi không muốn đối chiến với một mình anh. Chọn mười người trong số các anh đi, cùng chiến đấu với tôi, tránh cho cả đám không phục rồi lại lên thách đấu với tôi từng người một.”
Vẻ mặt của Lưu Cần thay đổi, anh ta cảm thấy đây là một sự sỉ nhục đối với mình: "Anh hơi quá đáng rồi đấy!"
Diệp Vô Phong biết Lưu Cần đang nghĩ gì khi nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Cần, bất lực nói: "Nếu anh thật sự muốn đánh một mình thì chỉ cần một chiêu thôi. Nếu anh có thể chặn được một chiêu của tôi, vậy thì tôi sẽ thua, thế nào?"
Lưu Cần rất tức giận, anh ta chỉ vào Diệp Vô Phong: "Anh đừng có sỉ nhục tôi! Tôi nói cho anh biết, hiện tại tôi sẽ đánh với anh, đừng nói cái gì mà một chiêu có thể giải quyết tôi!"
Diệp Vô Phong bất lực nhún vai, móc ngón tay về phía Lưu Cần: "Vậy anh tới đi."
Lưu Cần gầm lên lao về phía Diệp Vô Phong, vừa ra tay đã dùng hết sức lực, tốc độ cực nhanh, lao đến Diệp Vô Phong giống như một cỗ xe tăng, trước mặt Diệp Vô Phong lập tức được bóng râm bao phủ.
Nắm đấm của anh ta đập thẳng vào đầu Diệp Vô Phong.
Tất cả binh lính đều có chút sững sờ, bởi vì bọn họ biết đây là chiêu thức lợi hại nhất của Lưu Cần, nếu người bình thường bị trúng chiêu này, có lẽ sẽ chết.
Ngay cả những người lính như họ, những người thường xuyên tập luyện cũng sẽ phải nằm viện vài ngày sau khi nhận được cú đấm này.
Cho nên bọn họ đều biết Diệp Vô Phong sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ muốn ngăn cản Lưu Cần, mặc dù cũng rất không hài lòng với Diệp Vô Phong, nhưng Diệp Vô Phong không có tội chết, nếu thật sự giết chết Diệp Vô Phong thì con đường tương lai của Lưu Cần sẽ rất khó khăn.
Quân đội sẽ không bao giờ chứa chấp một kẻ giết người.
Chỉ là dưới tiền đề tất cả binh lính đều xem trọng Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong lại rất bình tĩnh, nhảy lên đấm vào người của Lưu Cần trước.
Bùm!
Lưu Cần bay ngược ra ngoài, và một chiêu mạnh nhất của anh ta không thể sử dụng được.
Lưu Cần trợn to hai mắt, sau khi đáp xuống đất, nhất thời không đứng lên được, chỉ có thể trợn mắt ngoác mồm nhìn trời.
Lúc này xung quanh đều im lặng, không ai biết Diệp Vô Phong đã làm như thế nào.
Bọn họ không nhìn rõ động tác của Diệp Vô Phong, chỉ thấy Lưu Cần đột nhiên bay ra ngoài.
Họ hoàn toàn không hiểu động tác của Diệp Vô Phong.
Nhưng không thể phủ nhận rằng lúc này trong lòng tất cả binh lính đều chấn động.
Và một số binh lính đã phát hiện ra rằng những gì Diệp Vô Phong nói vừa rồi giống như là một lời tiên tri, Lưu Cần thật sự đã bị giải quyết bằng một chiêu.
Lưu Trạch Hữu vội vàng kêu người kéo Lưu Cần đi, còn anh ta nở một nụ cười, vừa rồi anh ta cũng rất tức giận, rõ ràng anh ta đã nói sẽ để Diệp Vô Phong chỉ đạo huấn luyện, nhưng vẫn có người nghi ngờ những gì anh ta nói.
Bây giờ anh ta cũng có thể đắc ý một phen.
“Bây giờ ai trong các người đang nghi ngờ khả năng của Diệp Vô Phong, các người có thể đứng lên, tôi có thể bảo đồng chí Diệp luận bàn với các người một lần nữa!” Lưu Trạch Hữu nói với những người lính khác.
Nhưng lúc này không có binh lính nào dám đứng lên, bọn họ đều đã nhìn ra tình cảnh thê thảm của Lưu Cần, đương nhiên cũng không muốn bị khiêng đến bệnh xá giống như Lưu Cần.
Được một lúc, mọi người lại về vị trí huấn luyện và bắt đầu tập luyện trở lại.
Vào lúc này, tất cả binh lính đã bị thuyết phục, và Diệp Vô Phong đã chinh phục họ bằng sức mạnh của mình.
Sau khi chỉ đạo những người lính này, Du Kinh Hồng cũng gọi điện đến, Diệp Vô Phong trả lời ngay lập tức, chỉ nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Du Kinh Hồng.
"Phiên tòa sẽ bắt đầu vào sáng mai. Anh đưa Liễu Như đến tòa án đầu tiên, tòa án sẽ trực tiếp bắt đầu xét xử Nguyên Đạt Tiêu." Du Kinh Hồng nói.
Diệp Vô Phong đáp lại: "Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đưa Liễu Như đến tòa án đúng giờ."
Du Kinh Hồng nhướng mày:"Nhưng nhà họ Nguyên nhất định sẽ ra tay ngăn cản anh, cho nên anh phải cẩn thận, tốt hơn là nên mang theo nhiều người, hiện tại anh và Lưu Trạch Hữu hẳn là đã quen thân, bảo anh ta phái người hộ tống anh ra tòa cũng được."
Diệp Vô Phong không muốn Lưu Trạch Hữu can thiệp vào chuyện này, đặc biệt là vì anh biết rằng nếu nhà họ Nguyên phát điên lên thì sẽ rất kinh khủng, nếu Lưu Trạch Hữu muốn bảo vệ họ, anh ta sẽ phải cử rất nhiều binh, nhưng một con số lớn như vậy thì phải cần cấp trên phê duyệt.
Điều này đương nhiên là phi thực tế, dù sao cũng cần phải có thời gian áp dụng, ngày mai nhất định sẽ không kịp.
Hơn nữa, tuy cục Hồng Thuẫn chịu sự quản lý của các cơ quan cấp trên, nhưng cũng không có quyền hạn đi điều động binh ở quân đội.
Vì vậy, Diệp Vô Phong không mong đợi Lưu Trạch Hữu hỗ trợ gì cả.
"Ngày mai tôi sẽ cẩn thận, tôi sẽ đưa Liễu Như đến tòa án đúng giờ."
Bấy giờ Du Kinh Hồng mới cúp điện thoại.
Sau khi Du Kinh Hồng cúp máy, Bạch Nhạn Phi gọi điện thoại tới, Diệp Vô Phong rất tò mò, công ty vệ sĩ hiện tại của Bạch Nhạn Phi hẳn là đang phát triển không ngừng mới đúng, gọi cho anh thì chứng tỏ có khó khăn không thể giải quyết được.
Diệp Vô Phong nhận điện thoại.
Giọng nói lo lắng của Bạch Nhạn Phi truyền đến: "Diệp Vô Phong, Phong Lệ Na bị bắt rồi!"
Diệp Vô Phong tò mò: "Là tình huống gì? Phong Lệ Na bây giờ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Nguyên Đông Thành, cô ta còn có thể bị ai bắt chứ? Theo lý mà nói, bắt Phong Lệ Na cũng chẳng có giá trị gì mới đúng.”
Diệp Vô Phong biết rất rõ điều này, vì vậy anh vẫn tò mò không biết ai đã bắt Phong Lệ Na.
Bạch Nhạn Phi nói: "Là Nguyên Đông Thành, tên khốn đó đã phát điên rồi, hình như muốn giết Phong Lệ Na!"
Diệp Vô Phong thở dài một hơi, Nguyên Đông Thành đúng là đồ vô dụng, loại báo thù này thì có ích lợi gì chứ?
Ngay cả giết Phong Lệ Na cũng không giải quyết được vấn đề gì!
Tuy nhiên, anh không thể bỏ qua chuyện này, bởi vì anh biết Bạch Nhạn Phi nhất định sẽ đi tìm Nguyên Đông Thành, đương nhiên loại chuyện này rất nguy hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT