"Diệp Vô Phong, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc trong đây đã xảy ra chuyện gì không?" Chu Bách Hoa vô cùng giật mình nhìn Diệp Vô Phong.

Nhất là lúc nhìn thấy Diệp Vô Phong sau khi gặp phải chuyện này vẫn vô cùng bình tĩnh, trong lòng không khỏi cảm khái, quả nhiên không hổ là cục Hồng Thuẫn, gặp được loại chuyện này mà không hề kinh ngạc.

Nó chỉ là chuyện bình thường giống như ăn cơm đi ngủ vậy.

Người như thế trong ấn tượng của anh ta chính là một người tàn nhẫn.

Diệp Vô Phong giao hợp đồng mang theo cho Chu Bách Hoa: “Đây chính là nguyên nhân, công ty Chính Hòa biết bản hợp đồng âm dương của mình bị bại lộ, tính lấy về bản hợp đồng này, hơn nữa còn xử lý sạch đám người biết chuyện là chúng tôi.”

Vẻ mặt Chu Bách Hoa u ám: “Nói cách khác hiện tại là công ty Chính Hòa phát động công kích với các anh, hơn nữa bọn họ còn giữ một lượng súng ống lớn?"

Diệp Vô Phong gật đầu.

Chu Bách Hoa nắm lấy hợp đồng, cắn răng, trên trán nổi gân xanh.

Phải biết rằng Lý Thích chính là em họ của anh ta, trên tay em họ của anh ta có nhiều súng ống đạn dược như thế nhưng anh ta lại không biết.

Hiện tại anh ta hoài nghi, không biết rốt cuộc cái tên Lý Thích này có bao nhiêu chuyện lừa anh ta!

"Tên khốn nạn này!" Chu Bách Hoa xoay người muốn đi tìm Lý Thích, nhưng lại bị Diệp Vô Phong ngăn cản: “Anh muốn đi tìm Lý Thích cũng được, nhưng trước đó hãy mang hợp đồng về, giao cho ban ngành có liên quan xử lý."

Chu Bách Hoa đồng ý với lời Diệp Vô Phong nói, cầm hợp đồng rời đi trước.

A Mịch thì theo Chu Bách Hoa rời đi, cô ấy còn có rất nhiều chuyện muốn nói.

Diệp Vô Phong kéo Bạch Nhạn Phi đi ra bên ngoài.

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Bạch Nhạn Phi có chút tò mò.

Diệp Vô Phong cười nói: “Chẳng lẽ cô không muốn chiếm lấy công ty Chính Hòa sao?"

Bạch Nhạn Phi nghe thế thì vô cùng hưng phấn: “Ý anh nói là hiện tại đi tìm đám người Lý Thích thì có thể bắt bọn họ nhượng lại công ty Chính Hòa sao?"

Diệp Vô Phong nói: “Không chắc, nhưng có khả năng này, dù sao loại chuyện như hợp đồng âm dương mà để bại lộ thì bọn họ sẽ chẳng dễ lăn lộn tại Liêu Tây, thừa dịp hiện tại còn có không gian tăng giá thì nhanh chóng bán công ty đi, sau đó ôm tiền bạc khẩn trương rời khỏi Liêu Tây mới đúng là biện pháp chính xác nhất."

Bạch Nhạn Phi đảo cặp mắt trắng dã: “Nhưng chuyện này không phải là anh làm à? Sau khi anh làm chuyện này lại đi tìm bọn họ, nói với bọn họ chuyện này đã bại lộ, tốt nhất nên rời đi, chắc có khi người ta còn có cả suy nghĩ muốn giết anh rồi."

Diệp Vô Phong nở nụ cười: “Chuyện hợp đồng âm dương cũng không phải chuyện tôi muốn, [trùm truyyen. vn] chính bọn họ làm ra chuyện này, chẳng lẽ còn có thể đổ lỗi lên người tôi sao? Thật đúng là nực cười."

Bạch Nhạn Phi có chút cảm khái: “Tôi thật sự rất lo đám người Lý Thích sẽ liều mạng với anh đó, dù sao anh cũng nên biết, hiện tại tất cả những chuyện bọn họ gặp phải đều do anh ban tặng."

Hai người nhanh chóng đi tới công ty Chính Hòa, lúc này công ty Chính Hòa vẫn còn sáng đèn, xem ra đám người Lý Thích đều đã trở lại.

Diệp Vô Phong đi thẳng một đường lên trên, tất cả vệ sĩ nhìn thấy Diệp Vô Phong đều giật mình.

Bọn họ biết trong khách sạn này, chính là người này đùa bỡn xoay bọn họ như chong chóng, lại còn giải quyết rất nhiều anh em của bọn họ.

Hiện tại Diệp Vô Phong xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hơn nữa còn ngay tại công ty Chính Hòa, cho nên ai nấy đều bàng hoàng không hiểu, cũng không dám ra tay.

Đều chỉ đứng nhìn Diệp Vô Phong đi vào công ty, tiến vào thang máy, sau đó đi thang máy lên trên.

Tất cả mọi người đều chấn động, hoàn toàn không dám ra tay, mà sau khi đám người Diệp Vô Phong đi rồi, lúc này vệ sĩ mới lấy bộ đàm ra, báo cáo tình hình cho cấp trên.

Người bên trên cũng rất kích động, bọn họ sợ hãi chạy tới văn phòng của Lý Thích và Trịnh Phi, móc súng ra, vô cùng cảnh giác.

Trên mặt Lý Thích và Trịnh Phi đều mang theo vẻ sợ hãi, hơn nữa còn u ám đến đáng sợ.

"Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Chúng ta cũng đã thành ra thế này rồi, anh ta còn không chịu bỏ qua cho chúng ta sao, chẳng lẽ thật sự muốn chúng ta cá chết lưới rách với anh ta à?" Lý Thích vô cùng phẫn nộ.

Trịnh Phi thì lại cắn răng, tuy không nói gì, nhưng cũng tức đến toàn thân run rẩy.

Tất cả vệ sĩ đều cảnh giác nhìn cửa văn phòng.

Rất nhanh, Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phi đã thong dong đi tới cửa văn phòng, lúc nhìn thấy bảy tám vệ sĩ đều chĩa họng súng về phía mình, anh chỉ cười hì hì.

"Đêm hôm khuya khoắt thế này còn chưa tan tầm, xem ra tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Trịnh là người rất yêu công việc." Diệp Vô Phong coi như không thấy mấy họng súng kia, chậm rì rì đi tới trước mặt hai người Lý Thích, kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn đến góc tường bị anh làm thủng, híp mắt nở nụ cười.

Sắc mặt hai người Lý Thích xanh mét, Lý Thích đi tới trước, vỗ bàn phẫn nộ hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Diệp Vô Phong chỉ vào đám vệ sĩ nọ: “Tôi không thích người khác chĩa họng súng vào tôi."

Lý Thích cắn răng, nhưng Trịnh Phi vẫn dùng tay đè bàn lại, anh ta biết Diệp Vô Phong tới chỗ này không phải vì muốn xử lý bọn họ.

Cho nên xem ra hiện tại còn có cơ hội đàm phán.

Đám vệ sĩ chỉ có thể mang theo sợ hãi bỏ súng xuống.

Trịnh Phi đi đến trước mặt Diệp Vô Phong, lạnh lùng hỏi: “Vậy anh tới nơi này tìm chúng tôi là muốn làm gì? Tôi không tin đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ được là vì chạy tới xem dáng vẻ thảm hại của chúng tôi."

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Thật ra tôi tới là muốn mấy người nhường lại công ty."

Lý Thích khoát tay: “Không có khả năng, hiện tại công ty Chính Hòa đang không ngừng phát triển, một năm mang đến cho chúng tôi nguồn thu nhập tuyệt đối không thể đong đếm!"

Diệp Vô Phong cười nói: “Đúng vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là mấy người không làm ra chuyện kia, hiện tại chuyện hợp đồng âm dương đã bị bại lộ, anh cho rằng công ty anh còn có thể như trước đây sao?"

Lý Thích chỉ vào Diệp Vô Phong: “Nếu không phải tại anh, công ty Chính Hòa sẽ như vậy sao?!"

"Nhưng nếu mấy người không làm ra chuyện kia thì sẽ không để xảy ra chuyện này, anh nói có đúng không?" Diệp Vô Phong cười ha hả.

Tự dưng đổ hết chuyện này lên đầu mình đúng là kỳ lạ, hai người Lý Thích thật sự không có một chút giác ngộ nào hết.

Rõ ràng là do bọn họ nổi lòng tham mà!

Lý Thích còn muốn phản bác, nhưng lúc này Trịnh Phi lại khoác tay lên vai Lý Thích, lạnh lùng nhìn Diệp Vô Phong.

"Cho nên ý anh là muốn tới thu mua công ty chúng tôi, anh muốn thu mua kiểu gì, nếu điều kiện thu mua có thể khiến cho chúng tôi mãn ý thì chúng tôi cũng có thể giao công ty Chính Hòa cho mấy người, tất cả mọi người làm việc đều vì kiếm tiền, chỉ cần chúng tôi có thể kiếm tiền thì thì chúng tôi cũng có thể lựa chọn làm theo cách của mấy người."

Diệp Vô Phong vỗ tay: “Rất tốt, tôi rất thích bàn chuyện với những người lý trí như vậy, mọi người ngồi xuống bàn bạc mới là cách chính xác nhất, hòa thuận thì mới phát tài được."

"Hừ, hòa thuận mới phát tài, nhưng tôi lại chưa từng nhìn thấy cái thứ gọi là hòa thuận mới phát tài trên người anh, nếu không phải tại anh nói, công ty Chính Hòa sẽ không thay đổi thành như vậy, tất cả đều tại anh!" Lý Thích vẫn vô cùng khó chịu.

Nhưng Trịnh Phi lại không để ý những chuyện này, anh ta biết đồng bọn của mình vô cùng phẫn nộ, nhưng hiện tại anh ta cần bàn bạc kỹ càng với Diệp Vô Phong.

Cố gắng kiếm thêm cho mình và Lý Thích chút tiền bạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play