Nhưng lúc A Mịch đang suy sụp thì Diệp Vô Phong có hơi nghi hoặc cầm mấy sấp văn kiện kia lên xem, nhìn dòng những dòng chữ trên đó với vẻ mặt khó hiểu.

Bởi vì anh phát hiện các hợp đồng trên đều được chia thành hai phần nhưng số tiền trên hai hợp đồng kia lại khác nhau, thoáng chốc Diệp Vô Phong đã nhận ra thủ đoạn ở trong đó.

“Một trong những hợp đồng này chưa khấu trừ thuế, còn phần còn lại đã được khấu trừ, tức là công ty Chính Hoà đã trốn thuế, đóng thuế lậu.” Diệp Vô Phong không ngờ lại thu hoạch được chuyện này.

Bạch Nhạn Phi mừng rỡ nói: "Không phải chứ? Ngay cả loại tiền này mà bọn họ còn không muốn nộp, có phải là quá tham lam rồi không?"

Diệp Vô Phong cũng cười: "Thế này không phải rất đúng lúc à? Lần này công ty Chính Hoà sắp xong đời rồi, tuy không thể khiến bọn họ phá sản nhưng sẽ không thể tránh khỏi bị phạt tiền."

Bạch Nhạn Phi gật đầu, trong lòng lại nhen nhóm lên một chút hy vọng, cô ấy nghĩ nếu công ty bảo an Long Kiếm có thể tiến vào Liêu Tây, nhất định sẽ là một bước tiến vô cùng hứa hẹn.

Nếu cả Liêu Đông và Liêu Tây đều nằm trong tay công ty bảo an Long Kiếm, thì có thể nói, tiềm lực phát triển của công ty bọn họ sẽ đứng đầu cả Hoa Hạ, so với các doanh nghiệp hàng đầu của Hoa Hạ cũng không hề kém cạnh.

Vì thế cô ấy rất phấn khích.

Lúc này Diệp Vô Phong mới mỉm cười nhìn A Mịch: "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô tìm chứng cứ, cho dù không có chứng cứ thì tôi cũng sẽ có cách khiến bọn họ tự nói ra mọi chuyện năm đó."

A Mịch khẽ gật đầu sau đó nhìn Diệp Vô Phong với ánh mắt đầy biết ơn, thực ra cô ấy cũng biết Diệp Vô Phong giúp cô ấy được thế này đã đủ lắm rồi.

Vốn dĩ cô ấy đã rất biết ơn Diệp Vô Phong, nhưng cô ấy không ngờ Diệp Vô Phong vẫn lựa chọn tiếp tục giúp đỡ mình, dù biết cơ hội tìm được bằng chứng đã rất mong manh, nhưng Diệp Vô Phong vẫn lựa chọn giúp đỡ cô.

Diệp Vô Phong cười nói: "Thật ra sau khi gọi cảnh sát không thành, tôi nghĩ bọn họ sẽ dùng toàn lực bao vây khách sạn Snowton này đấy."

"Cái gì? Bọn họ sẽ bao vây khách sạn Snowton? Nói vậy chẳng phải chúng ta sẽ không có cách nào chạy thoát sao? Chúng ta phát hiện ra hợp đồng âm dương nhưng nếu không thể đem nó ra ngoài thì cũng chả có tác dụng gì." Vẻ mặt A Mịch đầy ngạc nhiên.

Diệp Vô Phong nở nụ cười: "Không phải cũng vừa bị bọn họ bao vây à? Cứ dựa vào chức vụ rồi đi ra như thường là được rồi.”

A Mịch lắc đầu: "Không được, tôi phải nhờ Chu Bách Hoa dẫn nhóm chúng tôi ra ngoài."

Trong giây phút mấu chốt nhất cô ấy vẫn tin tưởng đồng nghiệp của mình, cô biết chỉ cần có Chu Bách Hoa ở bên cạnh thì bọn họ sẽ không dám ra tay.

Diệp Vô Phong lắc đầu: "Không được, như vậy chỉ làm liên lụy đến Chu Bách Hoa và những người khác mà thôi. Cô phải biết lần này bọn họ đã là vò mẻ không sợ vỡ nữa rồi, vừa rồi tôi chỉ thử phỏng đoán số tiền trốn thuế của bọn họ thôi mà đã lên đến hơn mọt tỷ, không biết nếu thật sự bị phạt thì sẽ lên đến con số bao nhiêu?"

Đương nhiên A Mịch không biết mấy chuyện này, nhưng ít nhất cô ấy cũng biết hơn một tỷ là một con số rất lớn, có thể cả đời này cô ấy cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Diệp Vô Phong cười nói: "Ít nhất cũng phải đóng mười hai tỷ tiền phạt, cô cho rằng đám người Lý Thích có thể ói ra nhiều tiền như vậy sao?"

A Mịch có chút do dự, quả thực cô ấy cũng không dám chắc, dù sao mười mấy tỷ đối với đám có tiền như Lý Thích chắc cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?

Diệp Vô Phong cười nói: "Bọn họ có thể khiến chuyện này không bị lộ ra ngoài bằng cách giết chết những người thân yêu của chúng ta rồi uy hiếp để đoạt lại hợp đồng, như vậy sẽ không có ai biết đến chuyện trốn thuế của bọn họ. Còn đối với loại chuyện giết người, bởi vì có nhà họ Nguyên che chở nên đương nhiên bọn họ sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì."

Nếu suy nghĩ từ góc độ của Lý Thích và Trịnh Phi thì chuyện mà bọn họ sẽ làm đương nhiên là xử lý hết toàn bộ người trong cuộc, sau đó lấy lại những hợp đồng này, như vậy sẽ không bị ai phát hiện ra, hơn nữa còn tiết kiệm được hơn mười tỷ, sau đó bọn họ có thể tiếp tục làm chuyện của mình, có sự che chở của nhà họ Nguyên, chuyện kiếm tiền ở Liêu Tây của bọn họ sẽ vô cùng thoải mái.

Diệp Vô Phong biết hiểu được điểm này nên anh biết bọn họ sẽ làm gì tiếp theo.

Bọn họ sẽ tập trung toàn bộ sức lực của mình tập hợp dưới Khách sạn Snowton này rồi cho bao vây tất cả các lối ra, dựa vào cách này, bọn họ có thể đảm bảo người mà mình cần xử lý sẽ không rời khỏi khách sạn, tiếp đó mới đi lên trên.

Dù gì bọn họ đều đã biết số phòng của anh, cho nên để tìm được anh là một chuyện hết sức đơn giản, cho dù không biết cũng đủ thời gian tìm kiếm từng phòng một, suy cho cùng bọn họ cũng có rất nhiều người mà.

Lúc Diệp Vô Phong nghĩ đến chuyện này thì A Mịch chợt kinh ngạc nhìn điện thoại: "Di động của tôi không có sóng."

Dĩ nhiên cô ấy biết đã xảy ra chuyện gì, nếu là người bình thường thì nói không chừng còn cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô ấy là cảnh sát, cô ấy biết tình huống đột ngột mất sóng thế này chỉ có một khả năng, đặc biệt là ở một nơi như này, chắc chắn đối phương đã dùng thiết bị làm nhiễu sóng.

Vì vậy mới có thể ngăn chặn tín hiệu của toàn bộ khách sạn, việc này nhằm đảm bảo rằng những người trong khách sạn sẽ không thể nào liên lạc với thế giới bên ngoài.

Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Xem ra bọn họ sắp bắt đầu hành động rồi. Tôi không ngờ bọn họ lại bắt đầu nhanh như vậy, nếu như tôi đoán không lầm thì chắc hẳn bọn họ sẽ mang theo súng."

Có thể lăn lộn ở Liêu Tây lâu như vậy, hơn nữa còn có quan hệ với nhà họ Nguyên thì chuyện có được súng ống đạn dược là chuyện rất bình thường.

Diệp Vô Phong biết rõ việc này nhưng anh không hề lo sợ, ở trước mặt anh, súng ống của đối phương không chịu nổi một đòn.

Nhưng khi nhìn về A Mịch và Bạch Nhạn Phi thì anh lại khẽ nhíu mày, sau đó lấy điện thoại ra gửi tín hiệu cho Đường Trảm.

“Tại sao điện thoại của anh vẫn có tín hiệu?” A Mịch ngạc nhiên nhìn Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong mỉm cười: "Điện thoại của tôi có trang bị chip chống nhiễu nên gọi điện sẽ không thành vấn đề."

A Mịch hơi sửng sốt bởi vì cô ấy không ngờ Diệp Vô Phong còn có chiêu này, cô ấy mừng rỡ nói: "Vậy anh mau đưa điện thoại cho tôi, để tôi gọi cho đám người Chu Bách Hoa, lần này bọn họ nhất định sẽ bắt giữ những người này, không phải anh nói trên tay bọn họ có súng sao?"

Tàng trữ súng là một tội danh rất nghiêm trọng.

Đương nhiên Diệp Vô Phong sẽ từ chối: "Tôi đã nói rồi, cô gọi đám người Chu Bách Hoa tới đây chỉ khiến bọn họ tự tìm cái chết mà thôi, đám người kia còn không thèm để ý loại chuyện này thì cô nghĩ bọn họ có lo lắng khi giết đám người Chu Bách Hoa không? Đến lúc đó nhà họ Nguyên sẽ xử lý tất cả mọi chuyện, cô cảm thấy bọn họ sẽ biết sợ thứ gì hả?"

A Mịch nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy chẳng lẽ cứ để cho bọn họ coi trời bằng vung như vậy sao? Chúng ta chính là thi hành pháp luật, lẽ nào gặp phải loại tội phạm như thế mà cứ bỏ mặc không làm gì hả?"

Cô ấy bắt đầu nghi ngờ nghiệp vụ của mình rồi, dù sao cô ấy cũng biết khi gặp phải tình huống như vậy thì cô ấy nên ra tay, nên gọi đồng nghiệp đến đây để bắt giữ những kẻ vi phạm pháp luật.

Nhưng bây giờ ý của Diệp Vô Phong là không muốn để đám người Chu Bách Hoa lại đây, nếu không đám người Chu Bách Hoa sẽ chết dưới tay đối phương.

Vậy rốt cuộc là loại cảnh sát thế nào mới phải sợ hãi những người làm trái pháp luật thế này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play