Người mang cặp kính kia nói ra những lời lăng mạ, biểu hiện đó lại chả giống một người có văn hoá chút nào, thực sự rất giống với một tên phản bội.

Còn cái người mặc bộ đồ hình chó, cách nói chuyện lại thực như tiếng chó sủa.

Những người khác cũng từ từ nở nụ cười.

Lúc này Phong Lệ Na chỉ dám núp trong lồng ngực của Bạch Nhạn Phi, không dám hé răng ra nói một lời, bởi vì cô ấy biết rằng, nếu như đám người này nổi giận muốn đánh cô thì bọn chúng sẽ thực sự đánh cô.

Mong muốn Nguyên Đông Thành ra mặt cứu cô là chuyện không thể xảy ra, không nổi giận mắng cô là rảnh rỗi sinh nông nổi là đã may mắn lắm rồi.

Chu Đại Thiếu hắng giọng hai tiếng: “Bây giờ có bạn bảo vệ rồi nên cảm thấy không chịu được nữa rồi phải không? Đến yêu cầu của bọn tao mà cũng dám từ chối cơ,, nhưng mày cũng phải nể mặt tao chứ, có qua có lại mới toại lòng nhau mà.”

Trong lòng Phong Lệ Na vẫn không muốn như vậy, cô ấy có thể chịu đựng sự sỉ nhục này, nhưng cô ấy tuyệt đối không hề muốn Bạch Nhạn Phi bị những người này bắt nạt.

Thế nên cô ấy vẫn tiếp tục không nói không rằng, ý nghĩa của việc này rất rõ ràng, là từ chối.

Trong thế giới của người trưởng thành, không đồng ý đồng nghĩa với việc từ chối.

Chu Đại Thiếu rõ ràng không muốn hiểu cái loại ý nghĩa này, anh ta đi về phía trước, muốn bắt lấy Phong Lệ Na ép buộc cô ấy đi theo mình.

Nhưng vào thời điểm anh ta đưa tay ra, Bạch Nhạn Phi thoắt cái túm lấy bàn tay của anh ta, nhẹ nhàng dùng chút sức vặn ngược lại, Chu Đại Thiếu chỉ có thể xoay ngược người lại, bàn tay áp chặt lên sau lưng, biểu cảm khuôn mặt đầy đau đớn.

Mấy tên đồng bọn của Chu Đại Thiếu đều bị doạ cho hết hồn, không nghĩ tới Bạch Nhạn Phi thực sự dám ra tay, tên đàn ông đeo kính chỉ tay mắng Bạch Nhạn Phi: “Buông Chu Đại Thiếu ra, mày có biết Chu Đại Thiếu là ai không? Còn dám động tay động chân với cậu ấy!”

Bạch Nhạn Phi lạnh lùng cười: “Tao còn cần phải quan tâm nó là ai cơ à, nếu tao thấy không vui, chúng mày có tin tao ném nó thẳng từ trên này xuống không?”

Sắc mặt tên đàn ông đeo kính thay đổi, trong phút chốc không biết phải nói chuyện với Bạch Nhạn Phi thế nào, dù sao anh ta cũng không biết thân phận của Bạch Nhạn Phi là gì.

Lời nói từ trong miệng người phụ nữ này thực sự rất ác độc, giống như người lăn lộn trong giang hồ đã lây vậy.

Người đàn ông mang kính nhanh chóng nói: “Chu Đại Thiếu là người thừa kế của xí nghiệp Chu Tinh ở Liêu Đông, là xí nghiệp Chu Tinh đó mày biết không? Đó chính là xí nghiệp nắm giữ phần lớn ngành cộng nghệ điện tử ở Liêu Đông này, quen biết nhiều người trong giang hồ, con đàn bà mày dám đụng vào một cọng lông của Chu Đại Thiếu, đừng hòng rời khỏi Liêu Đông này.”

Bạch Nhạn Phi bỗng nhiên nhận ra: “Ta nói sao mà thấy thằng nhóc con này quen quen, thì ra là người thừa kế của xí nghiệp Chu Tinh, bố mày cũng được xem là người có tài, có thể khai thác được thông tin từ cả hai thế giới, xem như có bản lĩnh, thế mà làm sao lại sinh ra một thằng thất bài như mày vậy.”

Lúc này Chu Đại Thiếu đã đau tới mức khoé miệng co giật, nghe thấy lời này vốn muốn cãi lại, nhưng chỉ cần Bạch Nhạn Phi khẽ dùng chút sức là đã khiến cho anh ta đau đớn hét thảm rồi.

Những từ cay nghiệt muốn nói ra đều phải nuốt tọt vào trong bụng.

“Thế giờ mày còn muốn ép bọn tao đi tham gia tiệc của mày nữa không?” Bạch Nhạn Phi lạnh lùng hỏi.

Chu Đại Thiếu chỉ có thể lắc đầu.

Bây giờ anh ta mới biết Bạch Nhạn Phi lại khoẻ như vậy, chỉ cần một chiêu đã khống chế được anh ta.

Bạch Nhạn Phi thấy Chu Đại Thiếu ngoan ngoãn rồi, lúc này mới đẩy Chu Đại Thiếu ra, sau đó nói với Phong Lệ Na: “Chúng ta tìm nơi nào đó để nghỉ đi, nhìn thấy đám người này tới ăn tớ cũng không muốn ăn nữa rồi.”

Sau khi Chu Đại Thiếu vùng vẫy thoát khỏi tay của Bạch Nhạn Phi, việc đầu tiên là hô lớn với đám người ở ngoài: “Vào đây hết cho tao!”

Mười mấy tên bảo vệ nhanh chóng có mặt trong phòng bao.

Chu Đại Thiếu chỉ vào mặt Bạch Nhạn Phi hô: “Bắt con đó lại cho tao, tối nay tao phải cho nó biết đắc tội tao thì sẽ phải nhận hậu quả gì!”

Bạch Nhạn Phi ha ha cười, cô ấy sớm đã biết Chu Đại Thiếu sẽ như thế, dù sao mấy tên hay lật lọng như Chu Đại Thiếu này cũng gặp nhiều.

Ngược lại mà không lật lọng ấy, mới khiến cho lòng người khiếp sợ.

Bạch Nhạn Phi vẫn luôn có chỗ chống lưng nên chẳng sợ, dù gì cô cũng biết Diệp Vô Phong nhất định sẽ giúp cô dạy dỗ đám người này.

Có Diệp Vô Phong ở đây, cô không cần phải sợ bất cứ điều gì cả.

Mười mấy tên bảo về đều nhanh chóng xông lên, gần như mấy trường hợp thế này bọn chúng gặp cũng nhiều rồi, thuần thục dàn sang hai bên, bao vây Bạch Nhạn Phi.

Chu Đại Thiếu nở nụ cười ác độc, trong mắt hiện lên sự kích động khó hiểu.

“Có điều mày yên tâm đi, tao không giết mày đâu, tao sẽ cho mày thấy tao giỏi cỡ nào, mà đương nhiên rồi, giỏi chuyện trên giường ấy.”

Mấy tên bảo vệ bao vây xung quanh bắt đầu xuống tay, nhưng vào đúng lúc này, tiếng gõ đũa vang lên, vào khoảng trống yên lặng sau khi Chu Đại Thiếu nói xong làm cho người ta có chút giật mình.

Vào lúc này đám người Chu Đại Thiếu mới nhận ra trong phòng vẫn còn một người đàn ông khác.

Chu Đại Thiếu vẫn luôn quên mất sự tồn tại của Diệp Vô Phong.

“Nói chứ, tao thấy chúng mày có hơi hỗn quá rồi đấy, trước mặt tao mà dám cưỡng bức gái nhà lành cơ đấy.” Diệp Vô Phong không nhanh không chậm dùng giấy lau lau khoé miệng.

Sau đó mới đứng dậy, mà biểu cảm của Phong Lệ Na nhanh chóng thay đổi, nhỏ giọng nói với Bạch Nhạn Phi: “Vẫn là bảo Diệp Vô Phong đừng ra mặt lung tung, nếu anh ấy cứ ngồi yên ở đó thì sẽ không sao đâu!”

Bạch Nhạn Phi an ủi: “Không sao đâu, yên tâm đi, mấy vở kịch bé tí tẹo teo này đối với anh ấy mà nói xảy ra như cơm bữa ấy mà, hơn nữa cũng chả có ảnh hưởng gì với anh ấy đâu.”

Bọn họ biết thế nào ở Liêu Đông cũng sẽ dùng kiếm thật súng thật để đánh nhau, còn có cả ám khí với bom các thứ, thành ra trận chiến sống mái này cũng không khác với đi tác chiến là mấy, chỉ thiếu mỗi trực thăng thả bom nữa là số dzách thôi.

Lúc này mười mấy tên bảo vệ đối với Diệp Vô Phong mà nói còn không thể khiến  anh có hứng thú đánh đấm nổi cơ.

Chu Đại Thiếu có chút nghi ngờ nhìn Diệp Vô Phong, không biết bây giờ Diệp Vô Phong muốn làm gì nữa đây?

“Nhóc con, tao khuyên mày đừng có làm hỏng chuyện của tao, nếu không để tao bực mình lên, tao giết mày đó.” Chu Đại Thiếu không đứng đắn nói.

Diệp Vô Phong vậy mà lại lắc đầu: “Vậy mày không giống tao rồi, nếu tao nổi giận ấy thì không chỉ giết mình mày đâu, tao giết cả nhà mày luôn.”

Chu Đại Thiếu bừng bừng giận dữ: “Bố láo!”

Trong mười mấy tên bảo vệ, có ba bốn tên rời khỏi vị trí xông về phía Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong lại nhẹ nhàng nhún vai, đối mặt với ba bốn tên bảo vệ kia, chỉ là vô cùng tuỳ ý đánh ra bốn đấm.

Bộp bộp bộp bộp!

Diệp Vô Phong phủi tay: “Đúng là yếu quá đi mất, gặp nhiều cao thủ ở Liêu Đông này xong, đúng là tao chẳng có hứng gì với mấy cái tên tầm thường này chút nào, cũng chỉ là một bên bị hành hạ tới chết mà thôi.”

Đám người Chu Đại Thiếu đều hết sức bàng hoàng, bọn họ biết thực lực của mấy tên bảo vệ này, mặc dù không phải võ công chính phái gì, nhưng sức mạnh so với người thường thì mạnh hơn nhiều lắm.

Có thể nói để bọn họ dẹp loạn, một người có thể đánh được bảy tám người bình thường là chuyện nhỏ.

Mà những tên bảo vệ như thế, lại bị Diệp Vô Phong nhẹ nhàng xử tuốt, điều này là điều đám người Chu Đại Thiếu chưa từng tưởng tượng tới.

“Giết nó cho tao!” Mặt mũi của Chu Đại Thiếu mất hết trơn rồi, sốt sắng thét lên với những tên bảo vệ khác.

Những tên bảo vệ còn lại đều nhanh chóng xông về phía Diệp Vô Phong, nhưng Diệp Vô Phong lại hết sức bình tĩnh, đạp chân một cái, tốc độ nhanh chóng tăng lên, chớp mặt bèn đến bên cạnh mấy tên bảo vệ.

Đấm đá giao nhau, mấy tên bảo vệ lũ lượt văng đi, va đập bùm bụp lên mấy thiết bị trong phòng, va vỡ rất nhiều tác phẩm nghệ thuật có giá trị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play