Việt Câu Tử ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, áng chừng cũng đã đến lúc, gã ta đột nhiên nói: "Diệp tiên sinh, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng nhưng tôi hy vọng cậu có thể chăm sóc con trai của tôi!"

Nói đến đây thì gã ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Vô Phong, dao găm đã đâm thẳng vào tim của gã ta, sau đó liền ngã quỵ trên đất! Cơ thể có hơi động đậy một chút, sau đó im lặng không chút động tĩnh nữa.

"Lão đại!" Bốn người Mặc Long vẫn dập đầu không dám ngừng lại, có điều suýt chút nữa thì đếm nhầm số.

Mặc dù Việt Thiên Niên có đau lòng đến mức bật khóc nhưng cũng không dám đếm loạn chút nào.

Trong lòng năm người bọn họ, Diệp Vô Phong giống như một tên ác quỷ đang lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ, không thể thoát khỏi.

"Dập đầu đủ hai nghìn cái, sau đó thì nhặt xác cho Việt lão đại của mấy người đi." Diệp Vô Phong lạnh như băng nói.

"Vâng vâng vâng, sáu trăm ba mươi mốt, sáu trăm ba mươi hai…”

Mặc Long phụ trách đếm, sau đó thì ba anh em bọn họ dập đầu theo anh ta, cũng không dám dập đầu bớt cái nào.

Bạch Tinh Đồng cũng không vội, vẫn chờ năm người bọn họ dập đầu đủ thì mới lau nước mắt, chuẩn bị rời đi.

Diệp Vô Phong nói: "Việt Thiên Niên, mấy người nợ một nhà của Bạch Chấn Phiên, nhưng đó là ba mạng người."

"Hả?" Việt Thiên Niên nhất thời sợ tới mức run cả người: "Diệp... Diệp lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Diệp Vô Phong nói: "Bạch Tinh Đồng cũng xem như là con cháu của bọn họ, cho nên tôi cảm thấy tính ra Việt Câu Tử còn phải bồi thường thêm cho Bạch Tinh Đồng nữa."

"Được! Anh nói xem phải bồi thường như thế nào đi!" Đến lúc này Việt Thiên Niên làm sao còn dám tranh luận nữa?

Mấy người Mặc Long nhìn nhau, cũng không dám phản bác.

Diệp Vô Phong nói: "Trên phương diện tiền bạc mà nói thì phải bồi thường cho Bạch Tinh Đồng ít nhất năm nghìn vạn. Mặt khác, tôi muốn đến nhà họ Việt mấy người xem xét, nếu có bảo vật gì mới lạ thì chỉ cần Bạch Tinh Đồng có thể nhìn trúng thì phải đưa cho cô ấy."

"Được!" Việt Thiên Niên đồng ý vô cùng dứt khoát: "Tôi sẽ gọi người tới đây mang thi thể bố tôi về, sau đó sẽ tổ chức đám tang cho ông ấy, đồng thời cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô Bạch."

Bạch Tinh Đồng vốn muốn phản đối, nhưng nếu Diệp Vô Phong đã nói ra thì cô ta cũng không phản bác lại anh, đương nhiên cô ta cũng chẳng quan tâm đến việc lấy chút tiền đó từ nhà họ Việt, dù sao nhà họ Việt cũng thiếu nợ Bạch Chấn Phiên nhiều lắm.

"Anh Niên! Việt lão đại làm sao thế ạ?" Lúc hơn hai mươi thanh niên khỏe mạnh nhìn thấy tình huống trực tiếp ở đó, một người đầu trọc có tác phong uy phong lẫm liệt dẫn đầu hỏi.

"Đừng có nói mấy lời thừa nữa đi, mau đỡ bố tôi lên xe đi, quay về còn lo làm đám ma nữa, mà cũng mau đỡ năm người bọn tôi lên xe đi." Việt Thiên Niên trực tiếp hạ lệnh.

"Vâng!" Người đàn ông đầu trọc đáp lại một tiếng, lập tức chỉ huy mấy anh em làm việc, sau đó ghé sát vào Việt Thiên Niên, hạ giọng hỏi: "Anh Niên, một nam một nữ kia là sao thế ạ? Có phải là hai người bọn họ đã giết ông chủ không ạ?"

Ngụ ý là muốn chuẩn bị báo thù cho ông chủ.

Việt Thiên Niên trừng mắt nhìn anh ta: "Đầu trọc, sao cậu nói nhàm lắm thế! Không thấy đến tứ đại Kim Cương cũng gãy chân cả rồi à? Ông đây cũng gãy chân rồi đây! Nếu mà cậu còn dám gây chuyện thì đến cái mạng của ông đây cũng không giữ nổi luôn đấy!"

Anh ta nhìn về phía Diệp Vô Phong: "Vị này chính là Diệp Vô Phong Diệp tiên sinh, người đã đánh bại cả Bắc Chân Vương Đàm Thuận đấy."

"Hít!" Tên đầu tróc hít mạnh một hơi: "Diệp tiên sinh? Trời ạ! Không phải là Việt lão đại không phải đi Phụng Thiên trước để tặng lễ cho Diệp tiên sinh ư? Làm sao lại thành ra như thế này rồi?"

Lúc tên đầu trọc đang làm việc, tận lực cách xa Diệp Vô Phong một chút, Bắc Chân Vương đã là cấp Thần ở tỉnh Liêu Đông rồi, người có thể đánh bại được cả Bắc Chân Vương lại càng là thần trong các thần, đây không chỉ là người đã đánh chết cả Việt lão đại, mà đến cả anh Niên cũng sợ tới mức không dám động đậy! Đến tứ đại Kim Cương cũng trắng bệch cả mặt.

Diệp Vô Phong đi xe theo phía sau đoàn xe của nhà họ Việt, cũng đã đến cổng nhà lớn của nhà họ Việt.

Việt Thiên Niên cũng không giấu diếm gì, trực tiếp tìm chìa khóa thư phòng trên người Việt Câu Tử, sau khi tìm thấy thì bảo người làm đưa cho mình rồi đi vào trong thư phòng: "Diệp tiên sinh, bảo vật mà những năm gần đây bố tôi cất giữ đều ở trong thư phòng cả. Ngoài ra thì tiền mặt tôi phải cho người tới ngân hàng lấy cho anh, nếu chỉ trong hôm nay thì không thể lấy ra số lượng lớn tiền mặt như thế được."

Diệp Vô Phong nói: "Cậu có thể chuyển thành séc của ngân hàng."

"Được." Việt Thiên Niên áng chừng thời gian: "Bây giờ mới là sáu giờ sáng, đợi đến lúc ngân hàng bắt đầu làm việc, tôi sẽ sai người đến ngân hàng lấy."

"Được." Diệp Vô Phong gật đầu: "Tôi vẫn đang ở khách sạn gia đình đấy, sau khi cậu làm xong thì đưa tới đó."

Cuối cùng thì Diệp Vô Phong cũng mang Bạch Tinh Đồng rời đi, Việt Thiên Niên thở phào một hơi, bỗng anh ta trừng mắt quát: "Đầu trọc, cái thằng khốn nạn này? Mau đưa ông đây đi bệnh viện! Còn có mấy người các chú Mặc Long cũng cần điều trị nữa! Nhanh lên!"

Về tới phòng Diệp Vô Phong đặt đầu xuống giường liền ngủ luôn, sau đó bắt đầu ngáy, lúc Bạch Tinh Đồng mặc áo ngủ đi vào nhìn thấy Diệp Vô Phong đã ngủ y như lợn chết, cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nằm bên người anh, ôm thắt lưng của anh mà ngủ.

Tinh tinh tinh, điện thoại cố định ở đầu giường kêu lên.

Vẫn là tính cảnh giác của Diệp Vô Phong cao, chợt bừng tỉnh, vừa mới định xoay người thì thấy người đẹp thơm mềm đang nằm trong ngực mình, nhất thời hoảng hốt: "Ơ, cô...Bạch Tinh Đồng, sao cô lại ngủ ở đây?"

Bạch Tinh Đồng mở mắt, cổ áo ngủ trễ xuống, lộ ra… Cô ta nhìn về phía điện thoại cố định, ý bảo cứ nhận đi đã.

Diệp Vô Phong nhấc điện thoại lên nghe: "Alo?"

"Diệp tiên sinh, tờ séc của anh đã đưa đến rồi, tôi lập tức mang lên ạ." Một âm thanh vô cùng cung kính vang lên.

"Được rồi, mang lên đây đi." Diệp Vô Phong tắt điện thoại, Bạch Tinh Đồng dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn anh, chờ anh nói trước.

Diệp Vô Phong chần chờ một chút rồi xoay người đi.

Bạch Tinh Đồng quát lên: "Anh đi đâu đấy?"

Diệp Vô Phong cũng không quay đầu lại: "Tôi đi lấy tờ séc từ ngân hàng."

Quả nhiên, lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Vô Phong nói: "Vào đi!"

Chảng qua anh lại lấy người mình để chặn cửa.

Bạch Tinh Đồng nằm trên giường cũng vội lấy cái chăn đơn đắp lên người mình.

"Diệp tiên sinh, đây là do cậu Niên nhà chúng tôi bảo tôi mang đến cho anh." Một người đàn ông trung trung niên trông vô cùng khôn khéo cung kính lấy hai tay dâng tờ séc lên hướng về phía Diệp Vô Phong.

"Ừ." Diệp Vô Phong nhận lấy.

Người đàn ông trung niên nói: "Diệp tiên sinh, còn có mấy món đồ mà cô Bạch muốn, chúng tôi đã cho người đưa sang bên công ty Hoa Cường rồi, một lúc nữa sẽ có tin tới."

"Được rồi, không có việc gì nữa thì ông về đi." Diệp Vô Phong khoát tay áo, người đàn ông trung niên nhất thời như trút được gánh nặng, cung kính cúi đầu với Diệp Vô Phong, sau đó thì lùi về phía sau vài bước, sau đó mới xoay người rời đi.

"Này, đây séc của cô đấy, hôm nào đi gửi vào thẻ ngân hàng đi." Diệp Vô Phong thả tờ séc ngân hàng lên tủ đầu giường.

"Ừm? Số tiền này tôi cũng chẳng cần." Bạch Tinh Đồng quyến rũ cười: "Tôi là cảnh sát, tiền lương cũng chẳng được là bao, nếu trên danh nghĩa đột nhiên có tài sản tới mấy nghìn vạn, hẳn là Ủy ban Kiểm tra kỷ luật cũng sẽ tìm tới cửa."

"Cho nên chỗ tiền này vẫn là để anh giữ thay tôi đi." Bạch Tinh Đồng xoay người nằm xuống giường, ôm lấy thắt lưng của Diệp Vô Phong, nâng đôi môi thơm ngọt lên.

"Này? Cô đừng có làm thế." Cả người Diệp Vô Phong bị cô ta ôm ngang như thế nên mất cân bằng, hai người ôm nhau ngã lên giường.

Đã hơn chín giờ sáng mà, bữa sáng còn chưa có ăn, đây cũng coi như là một buổi tập luyện sớm thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play