Nhưng mà Diệp Vô Phong lại cảm thấy đây là một cơ hội rời khỏi Bạch Tinh Đồng.
Vì thế Diệp Vô Phong bắt đầu mặc quần áo.
“Anh…” Bạch Tinh Đồng bật dậy, ôm lấy anh từ phía sau: “Đừng… Đừng đi.”
Diệp Vô Phong khẽ cắn môi, đẩy tay cô ta ra: “Ở Liệt Thuận, tôi phải đối mặt với bất kỳ khiêu chiến nào.”
“Được, tôi đi với anh.” Bạch Tinh Đồng khoác thêm một cái áo ngủ, bước nhanh về phía gian phòng của mình: “Em đi thay quần áo.”
“Cô không nên xuất hiện, cứ ở trong sảnh lớn của khách sạn là được.” Diệp Vô Phong biết, nếu Việt Thiên Niên tìm người trả thù thì chắc chắn nhân số sẽ không ít, hơn nữa chắc chắn sẽ có cao thủ.
“Ừm.” Bạch Tinh Đồng trong bộ đồ ngủ, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Ngưu Vấn Thiên mặc một bộ quần áo luyện công màu đen, khí thế mạnh mẽ đứng trước quầy bar, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cầu thang.
Khoảng thời gian này có rất ít khách ra ngoài, như vậy chắc chắn là Việt Thiên Niên đang tìm người!
Ngưu Vấn Thiên thậm chí còn không thèm hỏi người trẻ tuổi ở nơi khác kia tên là gì, có quan hệ gì? Một trăm ngàn tệ đủ để ông ta từ bỏ bất cứ nguyên tắc gì.
Khi Diệp Vô Phong mặc một bộ quần áo mỏng cùng Bạch Tinh Đồng đi từ trong thang máy ra, ánh mắt của Diệp Vô Phong và Ngưu Vấn Thiên đã đụng vào nhau một vái, cả hai đều biết đây chính là người mình muốn tìm!
Ngưu Giác cao to vạm vỡ quan sát Diệp Vô Phong một cái, sau đó lập tức lộ ra nụ cười khinh thường: “Chính là mày? Dám đánh Niên Thiếu? Thật là to gan mà! Ha ha! Đến đây đi, thằng nhãi.”
Diệp Vô Phong nhìn chằm chằm vào Ngưu Vấn Thiên: “Anh là người muốn so võ với tôi sao?”
Lúc này nhân viên phục vụ ở quầy bar đang run cầm cập, cô ta không thể ngăn cản được, là dân bản xứ, cô ta biết cái người tên Ngưu Vấn Thiên này không dễ chọc!
Công thêm với việc cô ta nghe được là Diệp Vô Phong chọc tới Việt Thiên Niên, người tên Diệp Vô Phong này chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt!
Nếu như Ngưu Vấn Thiên muốn ‘Làm việc’ ở sảnh lớn khách sạn, có khả năng nhân viên phục vụ này sẽ bị hù chết!
Ngưu Vấn Thiên lộ ra một nụ cười dữ tợn: “Ừm, võ quán Vấn Thiên, Ngưu Vấn Thiên, xin được chỉ giáo.”
Diệp Vô Phong nhìn về phía Bạch Tinh Đồng: “Ở im trong sảnh lớn, đừng đi ra ngoài.”
Sau đó Diệp Vô Phong đi đến bên cạnh Ngưu Vấn Thiên: “Bên ngoài rộng rãi hơn.
Trong lòng Ngưu Vấn Thiên không nhịn được âm thầm khen: ‘Đàn ông đích thực! Đối mặt với bảy người bên mình mà không chút nào lùi bước, hơn nữa còn có thể an ủi người phụ nữ của cậu ta, để cô ta ngồi ở sảnh lớn chờ.”
Sư huynh đệ của Ngưu Giác dùng ánh mắt không thân thiện nhìn Diệp Vô Phong.
Thế mà Bạch Tinh Đồng lại thật sự ngồi xuống ghế sopha trong sảnh lớn, mỉm cười nói với Diệp Vô Phong: “Anh đi đi, nhớ về sớm một chút.”
Nụ cười của Bạch Tinh Đồng đột nhiên khiến ánh đèn trong sảnh lớn trở lên sáng hơn rất nhiều!
Sau khi sáu sư huynh đệ của Ngưu Giác nhìn thấy nụ cười của Bạch Tinh Đồng thì trong lòng cũng trở nên mềm nhũn: ‘Người phụ nữ này quá đẹp!’
Diệp Vô Phong trực tiếp đi qua mấy người anh em của Ngưu Vấn Thiên, sau khi ra khỏi khách sạn, anh có thể nhìn thấy ở bên ngoài khách sạn còn có hơn hai mươi người đang đứng!
Trong tay mấy người này đều cầm dao súng gậy côn, dáng vẻ oai phong khí phách, bên trên quần áo luyện công đều được in một dòng chữ: “Võ quán Vấn Thiên.”
Những người này đồng thời xuất hiện ở đây, quả là áp lực lớn đối với bất cứ người nào.
Nếu như lá gan Diệp Vô Phong hơi nhỏ một chút thì chỉ sợ đã bị cảnh tượng này dọa cho chạy ngược trở lại!
Ngưu Vấn Thiên dẫn theo bảy đồ đệ đứng ngay phía sau lưng Diệp Vô Phong, nếu như Diệp Vô Phong lùi về thì chính là hai mặt đều có địch.
Đây cũng chính là thiết kế của Ngưu Vấn Thiên: “Thằng nhãi, cho dù mày không bị dọa đái ra quần thì mày cũng phải đối mặt với tình huống khó khăn lớn nhất!”
Những người này ngày ngày tập võ, rất biết cách đánh người.
Ở trên tầng ba của một tòa nhà đối diện khách sạn, Việt Thiên Niên đang cầm một cái ống nhòm quan sát tình huống bên dưới tầng, nhìn thấy Diệp Vô Phong một mình đối mặt với hơn hai mươi người, trong lòng Việt Thiên Niên tràn đầy tự tin: “Oa ha ha ha! Thằng ở nơi khác kia, tao muốn nhìn thấy mày răng rơi đầy đất!”
Lúc này mấy đệ tử kia đáng thảo luận sôi nổi: “Không phải chứ? Chỉ có một người thôi sao.”
“Vãi lìn, chỉ có một người? Chúng ta đứng đây thôi cũng đủ để dọa chết nó rồi, còn cần chúng ta ra tay sao?”
“Một mình Ngưu Giác cũng đủ để đè chết anh ta! Nhìn cái cơ thể nhỏ bé của anh ta kìa, tôi thực sự rất xem thường luôn.”
“Chỉ là một người nơi khác mà dám kiêu ngạo như thế, đây chính là điển hình của việc không có chuyện gì mà cứ thích đi tìm hành để ăn.”
“Tìm hành để ăn? Nố nố nố, anh ta chỉ đơn giản là muốn ăn hành thôi! Ha ha ha.”
Trong lúc bọn họ đang bàn luận khinh thường thì Diệp Vô Phong đã chạy tới đứng vững trước mặt bọn họ.
Diệp Vô Phong tay không đối mặt với một đám đệ tử võ quán tay cầm vũ khí nhưng không một chút sợ hãi, anh chỉ cất giọng hỏi: “Việt Câu Tử không tới sao?”
“Hả? Thằng nhóc này quá là vênh váo rồi nhỉ? Biệt danh của anh Việt là thứ mày có thể gọi thẳng sao?”
“Đúng vậy, chẳng nhẽ thằng nhãi này không biết Anh Việt tên là Việt Trình Tường? Có muốn tao dạy dỗ lại mày không?”
“Thằng nhãi này dám không tôn kính với anh Việt? Thằng nhãi này chán sống rồi à?”
“Thằng nhãi, mày mau lại đây, tao sẽ thay anh Việt dạy dỗ lại mày!”
“Đừng giày vò tốn thời gian nữa, nhanh chóng lên đi!”
Diệp Vô Phong cười nhạo: “Việt Câu Tử là con rùa đen rút đầu, không dám ra mặt, còn gọi đám tôm tép các người đên góp cho đủ số lượng, thật là buồn cười mà.”
Ngưu Vấn Thiên nghe xong câu này thì trong lòng hơi động: ‘Chẳng nhẽ người trẻ tuổi này tới Liệt Thuận chỉ để dạy dỗ anh Việt? Vậy chuyện này xem như nguy rồi! Kẻ đến không có ý tốt.”
Ngưu Giác hét lớn lên một tiếng, tiếng hét như sấm: “Tên hỗn láo! Dám mắng anh Biệt, nếu mày đã không muốn sống thì tao sẽ cho mày toại nguyện!”
“Bụp chát chát!” Ngưu Giác đi tới bên cạnh Diệp Vô Phong, bắt đầu vung quyền đánh đấm.
“Oa!” Ngưu Giác vừa ra tay thì lập tức có sáu tên đệ tử võ quán cầm các thanh gậy sáp ong lao đến, đứng xem Ngưu Giác với Diệp Vô Phong chiến đấu trong khoảng cách gần, ai nấy cũng kích động, chuẩn bị có thể vung gậy đánh bất cứ lúc nào!
Đối với người giang hồ bình thường mà nói, sáu người tạo thành trận pháp gậy chắc chắn là đường chết.
Kết quả chỉ có thể bịp người ta đánh đến không biết Đông Tây Nam Bắc, bị đánh đến cả mẹ cũng không nhận ra.
Đây cũng là thủ đoạn Ngưu Vấn Thiên dùng để đối phó kẻ địch mạnh dưới tình huống bất đắc dĩ.
Nhất là bây giờ đang là mùa đông, bị gậy sáp ong đánh mạnh lên người, cái cảm giác đó phải nói là vô cùng khó chịu!
Việt Thiên đứng ở nơi xa nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cười ha ha nói: “Tên khốn nạn, tao xem bây giờ mày còn có thể trâu bò nữa không?”
“Aaaa!” Một quyền của Ngưu Giác xé gió lao tới.
Diệp Vô Phong lùi bước xoay eo, hơi cử động đánh một quyền vào bên phải Ngưu, hai chân Ngưu Giác lập tức khụy xuống đất, “rầm” một tiếng, cả mặt đất đều rung lên!”
“Hả? Sư huynh Ngưu Giác!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thằng nhãi này biết phép thuật sao?”
“Tại sao sư huynh Ngưu Giác lại ngã sấp xuống? Chẳng nhẽ trên mặt đất vps cục gạch sao?”
Trong này có vài người mở to mắt chém giáo, rõ ràng Ngưu Giác bị Diệp Vô Phong đánh ngã nhưng hết lần này tới lần khác nói là bị trượt chân.
Mà Ngưu Vấn Thiên ở rất gần với chỗ Ngưu Giác bị đánh ngã sấp xuống cho nên thấy rất là rõ ràng, trong lòng ông ta không khỏi kinh ngạc: “Cao thủ!”
Mặc dù chiêu thức Diệp Vô Phong sử dụng vô cùng đơn giản, chỉ cần lùi bước xoay người rồi vung quyền ra là được, nhưng điều quan trong là anh có thể áp dụng chiêu thức này một cách vô cùng thích hợp, mang đến hiệu quả vô cùng to lớn!
Hơn nữa bộ pháp nhìn như đơn giản nhưng lại vô vùng huyền ảo, chỉ cần bước sang bên cạnh nửa bước là có thể tránh được một quyền lớn của Ngưu Giác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT