“Ấy, cảnh sát Bạch, đây chỉ là quà mà người khác tặng thôi, với lại tôi đang chuẩn bị đem trả lại đây, nó chắc không phải là tang vật đâu.” Hàn Kỳ ngập ngừng nói.
“Bớt nói nhảm, mau mở ra xem.” Bạch Tinh Đồng nhìn chằm chằm anh ta.
Hàn Kỳ biết quan hệ của bà cô này với giám đốc Lâm và chủ tịch Diệp, không nên đắc tội cô ấy. Chỉ có thể đặt con cóc bằng bạch ngọc trên bàn trà ở đại sảnh tầng một, mở cái hộp gỗ tinh xảo ra.
“A!” Bạch Tinh Đồng khi vừa nhìn thấy con cóc bằng bạch ngọc, ánh mắt ngưng tụ lại, cả người đặc biệt kích động.
“Cảnh sát Bạch, không phải cô thích con cóc bạch ngọc này chứ?” Hàn Kỳ bất lực khi thấy ánh mắt của cô ta thay đổi, nói: “Nếu như cô xem trọng nó thì chỉ cần nói với chủ tịch Diệp một tiếng, con cóc bằng bạch ngọc này không cần trả cho người ta nữa, cô cứ giữ lại là được rồi.”
Vẻ mặt Bạch Tinh Đồng nghiêm túc trở lại: “Hàn Kỳ, anh nói thật cho tôi biết, con cóc bằng ngọc này là muốn trả lại cho ai?”
Hàn Kỳ nói: “Là một tên giang hồ tên là Việt Câu Tử, là gã ta tặng con cóc bằng bạch ngọc này cho chủ tịch Diệp làm quà gặp mặt.”
Bạch Tinh Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Việt Câu Tử? Cái thứ khốn nạn này! Con cóc bằng bạch ngọc này là gã cướp về đó!”
“Cướp về?” Hàn Kỳ trong lòng nghĩ thầm “Mấy tên giang hồ này cướp vài món cũng là chuyện thường tình.”
“Ừm, với lại con cóc bằng bạch ngọc này là cướp của chú ruột tôi. Chú ruột tôi là Bạch Chấn Phiên, tám năm trước cả nhà chú tôi bị giết, con cóc bằng bạch ngọc này cũng không thấy nữa. Hoá ra là do cái tên Việt Câu Tử này làm! Cuối cùng ngày hôm nay tôi đã tìm cũng tìm được chủ nhân rồi.” Đôi mắt đẹp của Bạch Tinh Đồng nhìn chằm chằm vào con cóc bằng bạch ngọc: “Chính là nó, không sai đâu! Đây chính là con cóc bằng bạch ngọc mà chú Bạch Chấn Phiên của tôi sưu tầm được.”
“À, thì ra là như vậy.” Hàn Kỳ có chút ngẩn ra: “Vậy bây giờ làm sao đây? Con cóc bằng bạch ngọc này không cần đem trả lại nữa à?”
“Việt Câu Tử đang ở đâu?” Bạch Tinh Đồng hung dữ hỏi.
Hàn Kỳ nói: “Vừa nãy tôi có gọi điện thoại hỏi rõ ràng rồi, gã đang ở nhà hàng Đông Bắc, tôi đang định tìm gã đây.”
“Tốt lắm, tôi đi cùng anh, đi bắt cái tên Việt Câu Tử này.” Bạch Tinh Đồng kiên định nói.
“Vậy... Có cần gọi cho chủ tịch Diệp không?” Hàn Kỳ có chút lo lắng nói: “ Cái tên Việt Câu Tử này cũng không phải là người tốt.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Tôi là cảnh sát, tôi còn có súng, không lẽ Việt Câu Tử còn dám tấn công cảnh sát chắc?”
“Ừm, cũng được, chúng ta cùng đi.” Hàn Kỳ hai tay cầm con cóc bằng bạch ngọc, cùng Bạch Tinh Đồng đi về hướng nhà hàng Đông Bắc.
Việt Câu Tử dẫn theo bốn người đang ngồi uống rượu, nghe thấy người của Diệp Vô Phong gọi điện cho mình nói muốn đem con cóc bằng bạch ngọc trả lại, gã vô cùng khó hiểu “Chẳng lẽ Diệp tiên sinh không thích con cóc bằng bạch ngọc đó? Hay là Diệp tiên sinh muốn gặp trực tiếp mình”
Việt Câu Tử có chút kích động trong lòng: “Các anh em, có khả năng là Diệp tiên sinh muốn đích thân tới đây, mọi người mau chỉn chu lại tinh thần cho tôi! Trước mặt Diệp tiên sinh phải thể hiện tốt một chút! Có hiểu không?”
“Vâng! Việt lão đại cứ yên tâm!” Bốn người anh em kia phấn chấn lại tinh thần.
“Việt Câu Tử ở đâu? Tôi là Hàn Kỳ đội trưởng an ninh của chủ tịch Diệp, mời Việt Câu Tử ra ngoài gặp.” Hàn Kỳ cầm con cóc bằng bạch ngọc đến nhà hàng Đông Bắc, lớn tiếng kêu.
“Ồ?” Việt Câu Tử đột ngột đứng lên, Hàn Kỳ nhìn người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn kia cũng không khỏi cau mày, nhưng vẫn là đi qua đó: “Việt Câu Tử, là như thế này, chủ tịch Diệp của chúng tôi nói con cóc bằng bạch ngọc này rất quý, anh ấy không thể nhận, cố ý bảo tôi trả nó lại.”
“Cái gì? Diệp tiên sinh quá khách sáo rồi, con cóc bằng bạch ngọc này là tôi tốn công cẩn thận lựa chọn làm quà, Diệp tiên sinh chỉ cần nhận là được! Đúng rồi, Diệp tiên sinh sao lại không tới?” Việt Câu Tử nhìn về phía sau lưng Hàn Kỳ chỉ thấy một nữ cảnh sát đang oai hùng hiên ngang đi về phía này, không khỏi giật mình.
“Diệp Vô Phong không tới, tôi tới thì cũng như nhau thôi.” Bạch Tinh Đồng đi đến bên cạnh Hàn Kỳ, đánh giá Việt Câu Tử từ trên xuống dưới: “Việt Câu Tử quả nhiên là danh bất hư truyền, tay trái hoá ra là có móc sắt.”
Việt Câu Tử trời sinh đã có ác cảm với cảnh sát, gã ta cau mày tức giận nói: “Cảnh sát? Cô đến đây làm gì?”
Hàn Kỳ tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Việt Câu Tử: “Việt Câu Tử, mẹ nó ông nói chuyện lịch sự lại chút đi! Vị này là cảnh sát Bạch Tinh Đồng là bạn tốt của chủ tịch Diệp Vô Phong.”
“A...” Vẻ mặt của Việt Câu Tử đột nhiên thay đổi, có chút không biết phải làm sao: “Cảnh sát Bạch, cô đến có chuyện gì không?” Giọng điệu của gã trở nên khách sáo.
Vốn dĩ bốn tên anh em kia định bắt chước anh mình nhưng lúc này sắc mặt đột nhiên thay đổi, nở một nụ cười giả tạo.
Bạch Tinh Đồng nói: “Việt Câu Tử, ông còn nhớ Bạch Chấn Phiên tám năm trước hay không?"
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Việt Câu Tử đương nhiên nhớ Bạch Chấn Phiên, nghe Bạch Tinh Đồng nhắc đến cái tên này không khỏi cảnh giác, chẳng lẽ cô ta có liên quan đến Bạch Chấn Phiên?
Bạch Tinh Đồng nói: “Bạch Chấn Phiên là chú ruột của tôi, Việt Câu Tử, tám năm trước là ông giết cả nhà chú tôi, hôm nay tôi sẽ tự tay bắt ông!”
Bạch Tinh Đồng rút súng ra.
“Hả?” Việt Câu Tử giật mình. Nhìn thấy Bạch Tinh Đồng rút súng ra, gã lập tức chuẩn bị sẵn sàng, đột ngột đập tay vào cổ tay phải của Bạch Tinh Đồng làm khẩu súng lục rơi thẳng xuống đất.
“Nhanh nhanh, chạy mau!” Việt Câu Tử đấm về phía Bạch Tinh Đồng, bốn người anh em còn lại của Việt Câu Tử dồn về phía Hàn Kỳ.
Khi Bạch Tinh Đồng bị trúng đòn vào tay phải, cô biết Việt Câu Tử tài giỏi võ nghệ nên lập tức lùi một bước, lấy lực đấu với Việt Câu Tử, bàn ghế trong nhà hàng Đông Bắc đột nhiên bị đá văng, vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch.
Bạch Tinh Đồng và Hàn Kỳ đều ở trình độ bậc thầy, mà Việt Câu Tử là ở cảnh giới võ sư, ra đòn nhẹ nhàng buộc Bạch Tinh Đồng phải lùi lại hết lần này đến lần khác.
Mà bốn người dồn ép Hàn Kỳ đều là cảnh giới bậc thầy, cho nên Hàn Kỳ không thể chống cự, xấu hổ rút lui khỏi nhà hàng.
Nếu như không phải Bạch Tinh Đồng chưa ra ngoài, Hàn Kỳ đã chạy từ lâu rồi.
Đối phương có năm người, mà đều là cao thủ.
Cả nhà hàng Đông Bắc đều hỗn loạn.
“Đừng chạy!” Thấy Việt Câu Tử chạy ra ngoài, Bạch Tinh Đồng không thể nhặt được súng lục, lập tức tay không đuổi theo.
Năm người Việt Câu Tử nhảy lên một chiếc xe, vèo một tiếng, lao đi ngay lập tức.
Bạch Tinh Đồng giậm chân: “Ash, đã để bọn họ chạy mất rồi!” Cô lập tức lấy điện thoại gọi cho trung tâm cảnh sát 110, yêu cầu bọn họ ra lệnh cho tất cả cảnh sát giao thông tìm cách dừng chiếc xe đó lại.
Nhưng mà cần thời gian để ra lệnh, năm người Việt Câu Tử lái xe rời khỏi với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Việt Câu Tử đã trốn thoát rồi?” Diệp Vô Phong nhận được cuộc gọi của Hàn Kỳ, cười khổ lắc đầu: “Bạch Tinh Đồng sao lúc nào cũng là đánh người mà không hề có sự chuẩn bị kĩ lưỡng thế chứ?”
Hàn Kỳ nói: “Chủ tịch Diệp, cảnh sát Bạch bởi vì nghĩ Việt Câu Tử không dám tấn công cảnh sát, cho nên...”
“Được thôi, vậy con cóc bằng bạch ngọc đó còn không?” Diệp Vô Phong đổi câu hỏi.
“Con cóc bằng bạch ngọc đó Việt Câu Tử còn chưa kịp lấy đi.” Hàn Kỳ nói: “Tôi sẽ đem về, cảnh sát Bạch cũng sẽ về cùng tôi.”
“Được, gặp mặt rồi nói.” Diệp Vô Phong cúp điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT