“Hừ!” Bạch Tinh Đồng liếc mắt tỏ vẻ giận dỗi.

Nhưng cô ta vẫn ngáp một hơi, tiếp tục dựa vào lưng ghế, ghẹo đầu sang bên, trong nháy mắt đã ngủ thiếp đi.

Trong lòng Diệp Vô Phong bỗng dưng trào ra sự thương tiếc, anh lại càng thêm ghét cay ghét đắng Âu Dương Lôi: Cái gã khốn kiếp này làm hại Bạch Tinh Đồng không có chút thời gian nào để ngủ!

Trong trường đại học Phụng Thiên, Tiêu Đăng Phong chính là một tên công tử đào hoa, bên cạnh luôn có một cô gái đi theo, lần này còn mang theo cả hai cô đi vào quán ăn ven đường ăn cơm.

Quán ăn bên đường Phụng Thiên đều đã treo rèm vải chống lạnh và ăn ở bên trong quán. Bởi vì bên ngoài trời thật sự quá lạnh, bày quầy bán nhưng vừa múc thức ăn ra khỏi nồi đã lạnh ngắt, không cách nào ăn uống được.

Hơn nữa, cho dù có cửa sổ thủy tinh nhưng bên trong có hơi nước, trên cửa sổ lập tức toàn là hơi nước mờ mờ, hoàn toàn không thể nào thấy được bên ngoài.

Thật ra từ khi Tiêu Đăng Phong vừa bước ra khỏi cửa trường đại học thì Diệp Vô Phong đã đi theo phía sau xe anh ta.

Tiêu Đăng Phong tất nhiên cũng không ngờ được lại có người đi theo phía sau anh ta.

Đưa hai cô gái ra ngoài ăn cơm, Tiêu Đăng Phong còn pha trò trêu ghẹo hai cô gái cười khanh khách, bầu không khí trên bàn ăn vô cùng vui vẻ.

Diệp Vô Phong và Bạch Tiêu Đồng đang uể oải tiến vào quán cơm, nơi này vô cùng náo nhiệt.

Vẻ đẹp của Bạch Tinh Đồng thu hút không ít sự chú ý, nhất là phái nam, gần như là hai mắt lập tức sáng như đèn pha ô tô.

Gọi mấy món ăn, Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng ngồi đối diện nhau dùng bữa, tinh thần của Bạch Tinh Đồng cũng trở nên tốt hơn ngay.

Bởi vì tiếng nói của mọi người quá lớn, nên cuộc đối giữa Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng không khiến mọi người xung quanh chú ý mấy.

Từ sau khi Bạch Tinh Đồng bước vào, nhất là khi thấy Bạch Tinh Đồng cởi áo khoác, để lộ dáng người hấp dẫn, ánh mắt Tiêu Đăng Phong liền bị hút lấy: Cực phẩm!

Nhìn lại hai nữ sinh viên bên cạnh, quả thật là không thể nào vừa mắt được nữa.

Vì vậy, tất cả sự chú ý đều dồn hết vào Bạch Tinh Đồng, vừa rồi còn nói cười vui vẻ nhưng giờ đã dừng lại.

“Anh Phong, anh làm sao vậy?”

“Anh ăn cái nào! Em lấy cho anh ăn nha.”

Hai cô gái bên cạnh đương nhiên cũng nhận ra sự khác lạ của Tiêu Đăng Phong, không nhịn được nổi máu ghen tị, cố tình nhìn chằm chằm về phía Bạch Tinh Đồng, làm nũng với Tiêu Đăng Phong.

Tiêu Đăng Phong mất kiên nhẫn trừng hai người họ, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Bạch Tinh Đồng.

Nhưng Bạch Tinh Đồng đưa lưng về phía họ, mà khoảng cách giữa hai bên ít nhất cũng bốn mét, cô sẽ không thể nào phát hiện ra bên này có người đang nhắm đến mình.

Tiêu Đăng Phong đã hơi say, hai cô gái cũng uống không ít rượu, lại còn một trái một phái rúc vào người anh ta, dịu dàng gọi anh Phong anh Phong.

Thật ra hai cô gái chủ yếu làm vậy để thị uy với Bạch Tinh Đồng, bởi vì mỹ nữ như Bạch Tinh Đồng dù là ở đâu cũng dễ khơi lên sự ghen ghét của phụ nữ.

Tiêu Đăng Phong bỗng nhiên đứng dậy, đẩy hai cô gái kia ra, loạng choạng đi về phía bàn Diệp Vô Phong, trong tay còn cầm theo chai rượu, tay còn lại cầm ly rượu.

Diệp Vô Phong nhìn anh ta đi từng bước một về phía này, hoàn toàn không động đậy.

Cạch! Chai rượu và ly rượu được đặt xuống bàn của Diệp Vô Phong, ánh mắt Tiêu Đăng Phong nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Bạch Tinh Đồng: “Mỹ nữ, tôi đến mời cô một ly, được không?”

Tiêu Đăng Phong cười nụ cười tự cho là đẹp trai lai láng, nháy mắt với Bạch Tinh Đồng.

Bạch Tinh Đồng cau mày, cảm thấy bản thân đến bảo vệ cái tên này đúng là lãng phí thời gian!

“Tôi phải lái xe, không uống rượu.” Bạch Tinh Đồng từ chối.

Tiêu Đăng Phong cười ha ha, để lộ hàm răng trắng sáng chỉnh tề: “Mỹ nữ à, cô không uống rượu cũng không sao, tôi uống cạn còn cô cứ tùy ý, uống gì cũng được.”

Bạch Tinh Đồng lại cau mày, ra hiệu với Diệp Vô Phong: “Cậu không thấy bạn trai tôi còn ở đây à?”

Hình như lúc này Tiêu Đăng Phong mới nhìn thấy Diệp Vô Phong, kinh ngạc nói: “Ôi anh trai này, thoạt nhìn anh chính là kiểu người tấm lòng rộng lớn bao dung, nếu không thế này đi, anh nhường tôi chỗ này nhé!” Nói xong, anh ta còn móc ra bảy trăm nghìn: “Anh tới bàn khác uống rượu ăn cơm đi nhá!”

Diệp Vô Phong cảm thấy cái tên này đúng là buồn cười! Nhưng Diệp Vô Phong đến để bảo vệ anh ta!

Bởi thế, Diệp Vô Phong chỉ mỉm cười lắc đầu, không quan tâm tới anh ta, phối hợp gắp đồ ăn, uống rượu.

Thật ra từ lúc Diệp Vô Phong bước vào đã thấy, ở bàn bên cạnh bàn Tiêu Đăng Phong có bốn người đàn ông Đông Bắc cao to lực lưỡng. Khi họ ăn cơm uống rượu, lớn tiếng nói chuyện, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt bén như dao nhìn về phía Tiêu Đăng Phong mấy lần.

Hiển nhiên bốn gã đàn ông này đến để “chăm sóc” Tiêu Đăng Phong! Đáng tiếc chàng công tử đào hoa này vốn sống trong xã hội yên bình đẹp đẽ, không hề có chút cảnh giác đối với nguy hiểm nào với những người xung quanh.

Bạch Tinh Đồng cũng cảm thấy hành vi của Tiêu Đăng Phong thật buồn cười, cho dù Diệp Vô Phong không trừng trị cái tên này thì đương nhiên cô cũng sẽ không cảm thấy Diệp Vô Phong đang e ngại điều gì. Cô ta rất muốn biết liệu khi đối mặt với tình huống thế này Diệp Vô Phong sẽ ứng phó như thế nào?

Diệp Vô Phong biết Bạch Tinh Đồng đang nhìn mình, chỉ có thể tiếp tục không nhìn đến hai tờ tiền mà cái tên công tử kia đặt xuống chỗ mình.

Anh cảm thấy cách làm này của Tiêu Đăng Phong quả đúng là y hệt một con kiến đang khiêu khích một con voi.

“Đang nói chuyện với mày đó! Điếc à!” Tiêu Đăng Phong thế mà lại nổi giận, bực bội nhìn Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong liếc mắt nhìn, anh nhìn thấy bốn tên đàn ông kia đang nhìn sang bên này, cả đám bọn họ đều lộ ánh mắt giễu cợt.

“Quay về bàn của mình, lo ăn cơm.” Giọng điệu Diệp Vô Phong vẫn thản nhiên, thậm chí còn không thèm quan tâm đến hành vi khiêu khích của Tiêu Đăng Phong.

“A! Mẹ nó mày muốn chết hả?” Tiêu Đăng Phong thân là con nhà giàu, từ trước tới giờ ở trường Phụng Thiên luôn cảm thấy bản thân hơn người, anh ta muốn tán cô gái nào thì chưa từng đụng phải có người cự tuyệt.

Hơn nữa, khi xảy ra mâu thuẫn với người khác đều ỷ vào quan hệ của bố mình, lần nào cũng chiếm lợi từ người khác nên tạo thành thói quen, tính tình ngang ngược như thế này.

Bốp! Diệp Vô Phong thật sự không nhịn được, dùng một tay đánh vào bên má phải của Tiêu Đăng Phong, tay trái thì đẩy anh ta một cái, sau cướp lấy chai rượu trong tay Tiêu Đăng Phong, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta: “Về bàn của mình đi, đừng có kiếm chuyện.”

Bạch Tinh Đồng bày vẻ như đang dạy dỗ con nít: “Nhanh lên, cút về bàn nhanh!”

“Mày mẹ nó…” Khi Tiêu Đăng Phong vung mạnh nắm tay định đấm Diệp Vô Phong lại bị Bạch Tinh Đồng gạt chân té nhào: “Nhóc con, nghe lời chút không được à?”

Phịch! Dáng người của Tiêu Đăng Phong cao lớn như thế, bị gạt chân ngã trên đất, chật vật vô cùng: “Còn điếm này, có tin tối nay ông đây gọi bạn tới thay phiên cưỡi mày không hả?”

Nói xong, Tiêu Đăng Phong bò dậy, tay chộp lấy một cái băng ghế.

“Mày để xuống cho bà!” Trong lòng Bạch Tinh Đồng đang uất ức muốn chết, không phải là đi bảo vệ người ta à, không ngờ là mục tiêu cần bảo vệ lại là cái thứ cặn bã như thế này.

Tiêu Đăng Phong bị cô mắng lại một câu, tức giận: “Cái con này, mày lấy đâu ra cái giọng lớn lối thế hả?”

Anh ta cầm băng ghế, thoáng nhìn qua Diệp Vô Phong vẫn đang bình tĩnh uống rượu ăn cơm. Anh ta khó mà hiểu nổi, phụ nữ của mình đang đánh nhau với người ta mà còn có thể bình tĩnh như thế, có còn là đàn ông không vậy?

Thế mà vừa nãy mình còn bị cái tên chẳng phải đàn ông này tát cho một cái!

Trong lúc anh ta còn đang do dự, bốn gã đàn ông cao to kia liền nói chen vào: “Tôi nói này người anh em, tất cả mọi người đều tới để ăn cơm, cậu không thể nhường nhịn mỹ nữ một chút được à? Đừng làm mất mặt đàn ông thế chứ?”

“Anh Phong à, về bàn ăn cơm tiếp nha?” Hai cô gái thấy làm phiền nhiều người, vội vàng khuyên giải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play