Lâm Kiến Ba nói: "Anh có ý này. Em hãy lấy danh nghĩa của Lâm Thư Âm, đem tặng cho Bạch Văn Đông một thiếp mời, mời ông ta hôm nay cùng ăn cơm trưa. Cứ kí tên là "Cô Lâm" Ông ta có lẽ sẽ nghĩ rằng em là Lâm Thư Âm, chờ ông ta đến, em hãy thể hiện sức hút quyến rũ của em, dụ dỗ ông ta là được không phải sao?"
Lâm Thi Mộng nói: "Được. Em sẽ thử xem sao."
Lâm Thi Mộng về nhà chỉnh sửa trang phục cho đẹp một chút, thay một chiếc váy gợi cảm, sau đó tự mình viết một thiệp mời, giao cho người làm gửi cho Bạch Văn Đông.
Bạch Văn Đông quay về công ty, nhìn thấy đống ảnh kia làm cho ông ta cảm thấy khó chịu, đột nhiên, bảo vệ mang đến một phong bì được gửi đến: "Tổng giám đốc Bạch. Ông có thư."
Bạch Văn Đông vừa mở thư ra nhìn thấy trên đó viết: Tổng giám đốc Bạch, trưa nay chúng ta gặp nhau ở phòng riêng số bảy nhà hàng Tường Gia Viên để trao đổi về hợp đồng với nhà họ Lâm được chứ? Kí tên: Cô Lâm.
Bạch Văn Đông quả nhiên nghĩ người gửi thư mời là Lâm Thư Âm, ông ta cho rằng, chắc chắn là nhà họ Lâm lại lợi dụng Lâm Thư Âm thêm một lần nữa, để Lâm Thư Âm mời ông ta dùng bữa để bàn bạc công việc, đó là điều đương nhiên. Vì thế, Bạch Văn Đông cũng đến hẹn đúng giờ.
Khi Bạch Văn Đông vào nhà hàng Tường Gia Viên, đẩy mở cửa phòng số bảy, ông ta phát hiện người trong phòng chờ ông ta lại là một cô gái xinh đẹp khuôn mặt trang điểm đậm. Cô gái này đúng là có dáng vẻ xinh đẹp, ăn mặc cũng rất gợi cảm. Nhưng mà Bạch Văn Đông lại tỏ ra vô cùng chán ghét: "Cô là ai?"
Lâm Thi Mộng vội vàng đứng lên: "Tổng giám đốc Bạch, em chính là con gái nhà họ Lâm đây, gọi em là Lâm Thi Mộng. Buổi sáng nay, ở công ty của tập đoàn họ Lâm, chúng ta đã gặp nhau rồi."
Bạch Văn Đông hơi hơi nhớ ra, quả thực là đã gặp qua Lâm Thi Mộng, chẳng qua là lúc ấy cô ta mặc một bộ quần áo màu trắng, bây giờ đã đổi thành một bộ váy đỏ vô cùng lộ liễu.
Bạch Văn Đông lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Cô Lâm, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Lâm Thi Mộng chầm chậm đi tới: "Tổng giám đốc Bạch, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện không phải tốt hơn sao?"
Bạch Văn Đông ngồi xuống, Lâm Thi Mộng kéo ghế lại ngồi xuống dựa vào bên người Bạch Văn Đông: "Tổng giám đốc Bạch, em rất ngưỡng mộ anh, hơn nữa nhà họ Lâm của em và nhà họ Bạch cũng đã bắt đầu hợp tác với nhau, em đây là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, không có nhiều kinh nghiệm xã hội, vì vậy em muốn học hỏi tổng giám đốc Bạch một chút..."
Vừa nói chuyện, Lâm Thi Mộng vừa dựa sát cơ thể mình lên người Bạch Văn Đông, Bạch Văn Đông ngay lập tức hiểu được dụng ý của cô ta, Bạch Văn Đông hừ một tiếng, dùng tay đẩy Lâm Thi Mộng ra, sau đó đứng lên: "Cô Lâm, tôi trước đây đã nói rồi, chuyện hợp tác, tôi chỉ bàn bạc với Lâm Thư Âm của công ty các cô. Tôi và cô không có gì để gặp mặt nhau như thế này. Hơn nữa, mong cô hãy tự trọng!"
Lâm Thi Mộng không cam lòng, cố ý kéo váy cao lên, để lộ ra cặp đùi trắng như ngọc: "Tổng giám đốc Bạch, anh thật kì lạ, em so với chị gái mình cũng không kém cạnh gì mà. Cô ta có thể làm thì em cũng có thể làm. Hơn thế nữa, cái gì em cũng làm được..."
Bạch Văn Đông lạnh lùng nói: "Thực sự xin lỗi. Cô Lâm, tôi không có hứng thú với cô, cô nên cất cái bộ dáng ấy đi thì hơn.”
Lâm Thi Mộng hơi buồn: "Tổng giám đốc Bạch, em thực sự ngưỡng mộ anh."
Bạch Văn Đông không thèm để ý tới Lâm Thi Mộng, đứng dậy ra khỏi cửa đi về luôn!
Lâm Thi Mộng bị làm cho nhục nhã mặt mũi tím tái, đành phải bất mãn đi về. Lâm Kiến Ba nghe Lâm Thi Mộng kể lại xong, cũng không còn cách nào khác.
Lúc này, bà cụ thì đã hạ quyết tâm, bà cụ muốn tự mình đến nhà xin lỗi Lâm Thư Âm xin cô tha thứ cho sai lầm của bà, sau đó hy vọng Lâm Thư Âm có thể đặt kế hoạch lâu dài cho sự sống chết của cả gia tộc lên trước, nhanh chóng khôi phục lại dự án hợp tác với nhà họ Bạch.
Biết được bà cụ đến thăm, Lâm Thư Âm, Diệp Vô Phong, Lâm Vĩnh Quân, Tả Tiểu Thanh cùng nhau ra đón.
"Mẹ, có chuyện gì thế, làm sao mẹ phải tự mình đến đây chứ? Gọi một cuộc điện thoại, chúng con sẽ tự sắp xếp để đến gặp mẹ mà." Tả Tiểu Thanh khéo léo nói.
Bà cụ lạnh lùng hừ lạnh một tiếng: "Chuyện sống chết của cả gia tộc, mẹ làm sao có thể không đến chứ."
Bà cụ khoát khoát tay, không để Lâm Thư Âm nói tiếp, ánh mắt rơi thẳng trên người Diệp Vô Phong, vẻ mặt của Diệp Vô Phong hết sức bình tĩnh, mỉm cười nhìn bà, anh chỉ gật gật đầu chứ không nói gì cả.
Đi vào phòng khách ngồi xuống, bà cụ mới nói: "Thư Âm, nhà họ Bạch kia, tổng giám đốc Bạch đã chỉ đích danh con phải ra mặt đàm phán việc hợp tác. Kiến Ba đến cầu xin con, con nói như thế nào vậy?"
Lâm Thư Âm cảm thấy vô cùng khó xử, liếc mắt nhìn sang Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong lập tức đứng ra nói đỡ: "Bà! Chuyện về tấm ảnh chụp đã được vạch trần sự thật rõ ràng rồi, Thư Âm căn bản là trong sạch, nhà họ Bạch không muốn hợp tác với Lâm Kiến Ba, bởi Lâm Kiến Ba mắc phải sai lầm ngu ngốc gì có lẽ trong lòng anh ta hiểu rõ nhất. Nhưng việc dùng sai người, không phải bà định phủi bỏ trách nhiệm của mình đấy chứ?"
"Diệp Vô Phong! Cậu nói cái gì vậy hả, làm sao cậu có thể nói chuyện với bà nội như vậy chứ?" Lâm Kiến Ba giận giữ hét lên.
Diệp Vô Phong cười khinh bỉ nói: "Lâm Kiến Ba, chính anh không làm có năng lực làm việc, lại gây ra việc hèn hạ như vậy, bây giờ mọi việc bị bại lộ rồi, anh còn có mặt mũi đứng ở đây quát tháo sao? Anh có bản lĩnh, tại sao còn phải cầu xin Thư Âm ra mặt xoay chuyển chuyện hợp tác với nhà họ Bạch chứ?"
Tả Tiểu Thanh hơi lo lắng, sợ là sẽ làm cho bà cụ nổi giận, hậu quả sẽ khó mà giải quyết được: "Diệp Vô Phong, cậu bớt tranh cãi đi."
Diệp Vô Phong hơi mỉm cười, vẫn tiếp tục nói: "Bà nội, chúng ta vẫn là những người nhà họ Lâm thông minh nhất, cháu hôm nay mạnh dạn nói với bà điều này, thực sự không có ý gì khác. Cháu mong là bà lên ngẫm nghĩ lại một chút. Ngày hôm qua, bà thật sự không nên bãi nhiệm chức vụ trưởng phụ trách dự án của Thư Âm. Có một số người, nhìn qua khoảng chừng năm sáu người gì đó, thật sự là không thể dùng được. Gia tộc nếu muốn phát triển thịnh vượng, chúng ta cần phải xác định được nhân vật quan trọng của thế hệ mới."
Bà cụ quay ngoắt lại trợn mắt, giọng nói kỳ lạ: "Ý cậu nói là chỉ có Lâm Thư Âm mới được hay sao?"
Diệp Vô Phong gật đầu nói: "Đúng vậy! Nhà họ Bạch đã hủy hợp đồng. Bây giờ chỉ có Thư Âm ra mặt mới có thể cứu vãn mọi chuyện. Không phải sao?"
Bà cụ hừ một tiếng: "Cậu không sợ tôi sẽ không cần đến hợp đồng của nhà họ Bạch nữa sao? Không sợ tôi sẽ đuổi mấy người ra khỏi nhà họ Lâm hay sao?"
Diệp Vô Phong cười ha hả: "Bà sẽ không làm như vậy đâu. Ghen ghét người tài vốn dĩ không phải là phong cách làm người của bà. Nhà họ Lâm chúng ta tuy là không phải nhà cực kỳ giàu có, nhưng mà, bà và ông nội đã dốc sức lực cả đời ;làm việc tích cóp từng tí một của cải, cũng đủ để bà an hưởng tuổi già rồi. Nhưng bà chính là còn mong muốn nhà họ Lâm chúng ta phát triển thịnh vượng hơn, mục đích không phải chỉ là muốn con cháu sau này được hưởng vinh hoa phú quý hay sao?"
"Có thể hợp tác với nhà họ Bạch, đây là cơ hội khó mà kiếm được! Đúng là chẳng khác gì vượt Long Môn cả. Nó sẽ không chỉ giúp nhà họ Lâm chúng ta vượt qua khủng hoảng về kinh tế mà còn làm cho mối quan hệ với các đối tác khác cũng được củng cố thêm một tầm cao nữa. Ai dám đoán trước, chỉ cần thời gian qua đi, nhà họ Lâm chúng ta không thể thay thế nhà họ Mạc, trở thành gia tộc giàu có nhất nhì thành phố Tam Giang này chứ?"
Bà cụ hơi suy nghĩ, trên mặt lại nở nụ cười tươi: "Diệp Vô Phong, trước đây tôi đúng là chưa nhận ra, cậu thế mà lại có mưu trí, tham vọng lớn đến như vậy đấy."
Lâm Kiến Ba tỏ ra khinh thường nói: "Bà nội, bà không cần phải nghe cậu ta nói lời ngon tiếng ngọt chỉ để nịnh hót. Có thể vượt qua nhà họ Mạc là chuyện quái quỷ gì chứ, cậu ta nói vậy mà bà cũng tin được sao?"
Bà cụ nghiêm mặt nói: "Chuyện phải trái tự bà biết phân biệt, không cần cháu phải lắm lời như vậy."
Lâm Kiến Ba sợ hãi không dám nói thêm lời nào nữa, bà cụ đứng lên, mặt tươi cười nói: "Thư Âm, bà nội già rồi nên hồ đồ, không biết chọn người tài. Cháu thông cảm bỏ qua đi. Thực ra thì, bà nội cũng chỉ là vì nghĩ cho lợi ích của gia tộc chúng ta. Bà lo lắng rằng tuổi cháu còn quá nhỏ, không thể một mình phụ trách mọi việc. Bây giờ, nhà họ Lâm cần cháu đứng ra, mạnh mẽ đảm đương trách nhiệm công việc. Chuyện của nhà họ Bạch, toàn bộ chỉ có thể nhờ vào cháu thôi."
Bà cụ là người như thế nào chứ? Có bao giờ lại phải nói chuyện khách sáo với người bề dưới nhỏ tuổi hơn như thế này đâu chứ? Chưa từng có ai được hưởng vinh dự như vậy, bây giờ đã có Lâm Thư Âm rồi.
Lâm Thư Âm bị bà cụ làm cho sợ hãi vội vàng đứng dậy, hai tay đang cầm chén trà nói: "Bà nội, bà nói quá lời rồi. Có chuyện gì, bà chỉ cần dặn dò một câu, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành cho bằng được."
Bà cụ tủm tỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay của Lâm Thư Âm: "Vậy cháu hãy mau uống hết chén trà này, sau đó đi tìm tổng giám đốc Bạch nói chuyện đi."
Thực ra, trong lòng Lâm Thư Âm cũng cảm thấy có điều bất ổn, tổng giám đốc Bạch sẽ nể mặt mũi mình sao? Nếu ông ta đóng cửa không tiếp đón, chuyện này mà xảy ra, sau này sẽ còn bị Lâm Kiến Ba chê cười đến chết mất?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT