Cẩu Thặng vừa nghe dường như đã hiểu, liên tục gật đầu, Diệp Vô Phong còn nói: “Nếu như bọn họ cứ khăng khăng giữ lại không cho mày đi. Mày chỉ cần nói, mẹ ở nhà bị bệnh, cần phải nhanh chóng trở về nhà xem mẹ như thế nào.”
Cẩu Thặng gật gật đầu, bày tỏ là đã nhớ rõ rồi. Diệp Vô Phong khoát tay, ý bảo anh nhanh chóng chạy đi. Chính mình cũng đi tìm một nơi để ẩn náu. Lục Tuyết Lan đang cùng mấy nông dân đã gửi tặng lương thực ở trong bệnh viện, Phương Khôn đang ở trong phòng cùng đàm phán với Lục Tuyết Lan.
“Chị Lan à, ông chủ của bên chúng tôi nói, người anh em cung cấp lương thực cho bên chúng tôi đã hy sinh, ông chủ cũng rất buồn. Ông chủ đáp ứng rằng sẽ chi trả một tỷ rưỡi. Còn về phần tiền hiện tại vẫn chưa lấy được. Chờ sửa được đường xong, sẽ tự mình giao tới cho cô.”
Lục Tuyết Lan hiện giờ cũng rất lo lắng, lo lắng rằng hai bên sẽ sống chết với nhau, chính bản thân mình và mấy người nông thôn cũng không ngờ đến, liền mơ hồ đồng ý.
Phương Khôn nói: “Cục quản lí giao thông đang sửa chữa gấp. Ít nhất là chiếc phao kia có thể được dựng lên trước khi trời tối. Đến lúc đó, mọi người đi cũng không muộn.”
Cẩu Thặng và Diệp Vô Phong mỗi người đi một ngả, đang muốn trở về sân, đột nhiên, Tiết Bảo Khố và Ưng Trọc cùng nhau xuất hiện.
Diệp Vô Phong đang âm thầm nhìn tình hình bên này, trong lòng tự nhủ: “Không hay rồi!”
Tiết Bảo Khố và Ưng Trọc cùng đi vào trong sân, Tiết Bảo Khố nói: “chị Lan à, tôi cố ý đến tận đây để cảm ơn cô. Nghe bảo là trên đường lên núi thì có một nông dân bị ngã chết, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bồi thường cho họ!”
Lục Tuyết Lan nói: “Giám đốc Tiết à, anh chỉ cần giữ lời hứa là tốt lắm rồi, còn không, tôi cũng không có cách nào khác để giải thích cả.”
Đang nói chuyện, Cẩu Thặng bước vào sân, cực kì cẩu thả, trực tiếp kêu tên Lục Tuyết Lan: “Chị Lan à. Chúng ta mau nhanh trở về đi! Việc đền bù của anh em nhà Ngưu, hôm nào rảnh rồi hẵng nói tới sau!”
Lục Tuyết Lan nhíu mày hỏi: “Cẩu Thặng? Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”
Trong lòng Tiết Bảo Khố đã bắt đầu sinh nghi, nói: “Người anh em này, trong nhà anh phát sinh ra chuyện gì thế? Hiện tại, đường đi còn chưa được sửa xong, đi như thế nào được đây?”
Bị mọi người chất vấn, Cẩu Thặng căng thẳng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, không biết phải nên trả lời như thế nào, liền sốt ruột nói: "Chị Lan à. Đại Ngưu đã gửi thư cho tôi, nói rằng mẹ tôi đổ bệnh. Tôi phải trở về nhà để xem mẹ như thế nào rồi."
Mấy ông trùm buôn bán thuốc phiện lập tức nhận ra sơ hở, Tiết Bảo Khố nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Tình huống gì thế này? Đại Ngưu không phải đã chết rồi sao?"
Lục Tuyết Lan nghe Cẩu Thặng nói thế, trong lòng rùng mình một cái, ra vẻ bình tĩnh nói: "Cẩu Thặng, Đại Ngưu đã thông báo với cậu trước khi lên núi đúng không?"
Cẩu Thặng hơi choáng ngợp, liền không biết nên trả lời như thế nào, Ưng Trọc hừ một tiếng, như bình thường bắt một con gà con, túm lấy Cẩu Thặng, kéo một đường đến: "Nhóc con à, vừa rồi mày vừa nói gì thế? Lặp lại một lần nữa xem!" Ưng Trọc cũng không phải là thằng ngốc, anh biết, Đại Ngưu chính là người nông dân đã chết dưới núi! Người chết rồi còn có thể gửi thư hay sao?
Lục Tuyết Lan biết Cẩu Thặng lỡ miệng nói, trong lòng liền vô cùng sốt ruột. Tiết Bảo Khố xoay người nhìn Lục Tuyết Lan, hỏi: "Chị Lan à, có phải cô có chuyện gạt tôi hay không? Tôi vẫn thuộc luôn rất tín nhiệm cô. Ngày hôm qua, hai thầy thuốc hôm qua mà cô tìm đến thiếu chút nữa đã hại vợ tôi bị thổ tả chết, tôi còn chưa đi tìm cô để tính sổ. Sự việc ngày hôm nay, nhất định cô phải nói rõ ràng với tôi.”
Tiết Bảo Khố liền phát hiện ra rằng Lục Tuyết Lan đã đem đến cho mình rất nhiều bất lợi, bởi vì đêm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, bảo vệ trong coi thang máy thì đột nhiên lại biến mất. Chính mình và em trai cùng mấy vệ sĩ đuổi theo hai người thầy thuốc, nhưng cũng không biết là bọn họ đã chạy đi đâu mất và cũng không cách nào có thể liên lạc được. Bây giờ tổng hợp lại để mà xem xét, ở căn cứ của mình đã bị lộ. Nhưng là vì anh bí quá hoá liều, nên đã đem những nguyên liệu còn sót lại, bắt người tăng ca thêm để tinh luyện ra ma tuý, sau đó mang theo cả lô hàng này cùng tẩu thoát.
Ưng Trọc ánh mắt ngoan độc nhìn về phía Lục Tuyết Lan: “Cô lại dám dùng những trò bịp bợm này sao, thế thì để cho các người nếm thử mùi vị của khẩu pháo của anh em trên núi vậy! Còn cô nàng này! Ha…” Ánh mắt anh ta tham lam nhìn về phía khuôn mặt đẹp đẽ của Lục Tuyết Lan.
Phương Khôn ra hiệu cho mấy anh em trong sân: “Đem mấy người này bắt lại cho tôi!” Vì thế, mấy người ở nông thôn, lập tức dựa vào tường mà ngồi xổm xuống, hai vệ sĩ ở quặng mỏ cầm hai con dao, cẩn thận nhìn về phía bọn họ.
Lục Tuyết Lan cũng là một người phụ nữ có tính cách khí khái, cô lạnh lùng cười: “Tiết Bảo Khố, anh là đang muốn làm gì tôi đây? Tôi đã không ngại nguy hiểm lên núi giao lượng cho các người, các người thật là lấy ân báo oán! Anh không sợ mình phạm pháp sao?” Trên người Lục Tuyết Lan lại có một khí chất nghiêm nghị mà không thể nào xâm phạm vào được, lời nói cũng rất có trọng lượng.
Tiết Bảo Khố liên tục cười lạnh nhìn Lục Tuyết Lan nói: “Cô cho rằng tôi ngu sao? Được! Tôi coi như nể mặt mũi của cô, tra hỏi thằng nhóc đầu đất này một chút!” Anh nhìn Ưng Trọc ra hiệu một chút, Ưng Trọc liền lập tức đem Cẩu Thặng đẩy ngã xuống đất, tát một cái vang dội: “Nói mau! Đại Ngưu có thật là đã chết rồi hay không? Rốt cuộc thì tại sao sự việc lại như thế này? Mày không nói ra tao lập tức đánh gãy chân mày đấy!”
Lục Tuyết Lan cũng lạnh giọng nói: “Việc này không liên quan gì đến anh ta cả! Anh ta chính là một người nông thôn bình thường vác lương thực lên cho các anh thôi, các anh làm khó xử anh ta thì có ích gì không?”
Tiết Bảo Khố nói: “Ưng Trọc, buông nó ra.”
Ưng Trọc hung hăng buông miệng của Cẩu Thặng ra, sau đó liền bỏ qua anh ta. Tiết Bảo Khố nhìn sang Lục Tuyết Lan hỏi: “Vậy cô giải thích cho tôi một chút, chuyện của Đại Ngưu là như thế nào vậy?”
Diệp Vô Phong lo sợ Lục Tuyết Lan gặp nguy hiểm, lặng lẽ đi tới căn phòng ở phía sau, chính vào giờ phút này liền đứng ở ngay cửa sổ chú ý quan sát chặt chẽ tình huống trong phòng.
Lúc này, Diệp Vô Phong đã lặng lẽ lẻn vào cửa sổ ở đằng sau nhà chính, cẩn thận chý ý động tĩnh trong phòng, đồng thời cũng lo lắng rằng thời gian tấn công cũng đã sắp đến, nếu như Lục Tuyết Lan gặp nạn trong phòng, thì Diệp Vô Phong cũng phải hành đồng trước! Cho dù có phải ảnh hưởng đến việc tiêu diệt của Bạch Tinh Đồng, thì cũng là hết cách rồi. Tuyệt đối không thể thím Lan chịu oan ức được, đây chính là ý định của Diệp Vô Phong.
Lục Tuyết Lan vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nói: “Giám đốc Tiết, Đại Ngưu là vì không cẩn thận đã ngã chết. Tất cả mọi người đều thấy điều đó. Con người Cẩu Thặng thiển cận, Đại Ngưu đã nói với anh ta thời điểm trước khi chết rằng mẹ của anh ta đổ bệnh, hãy mau chóng giao lương thực xong rồi trở về. Bây giờ người cũng đã chết rồi, chẳng lẽ tôi còn đi lừa các anh việc đó để đổi lấy tiền bạc sao?”
Tiết Bảo Khố ánh mắt xảo quyệt đảo qua đảo lại giữa Lục Tuyết Lan và Cẩu Thặng, đang định mở miệng hỏi, đột nhiên bên ngoài rất náo loạn.
Một người bảo vệ của quặng mỏ hối hả nhanh chóng chạy vào: “Báo cáo giám đốc Tiết, ở dưới dốc sườn núi đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảnh sát.”
Tiết Bảo Khố cắn răng một cái: “Mẹ nó, sao lại đến nhanh như vậy.”
“Giám đốc Tiết, bọn họ đang dùng thang của phòng cháy chữa cháy để làm cầu nối, rất nhanh sẽ xông đến hang động này.”
Tiết Bảo Khố phẫn nộ liếc mắt nhìn Lục Tuyết Lan một cái: “Con đàn bà khốn khiếp, cô cũng không cần phải giải thích. Trước tiên bắt cô ta đứng lên.”
“Ưng Trọc, anh chạy nhanh đến phân xưởng đi, có thể mang được bao nhiêu hàng hoá thì mang.”
“Phương Khôn, cô mau đi dẫn mấy người giỏi giang, mang theo cả vũ khí đi. Đến trạm giác đầu tiên trợ giúp cho anh em. Nhớ kỹ, hãy giữ chân cảnh sát lại!”
“Vâng, giám đốc Tiết.” Phương Khôn dẫn theo mấy vệ sĩ rời đi.
Diệp Vô Phong lặng lẽ gửi tin cho Bạch Tinh Đồng: “Bạch Tinh Đồng, nông dân còn chưa có chỗ để thoát hiểm, Tiết Bảo Khố đã sớm có sự chuẩn bị. Chú ý an toàn.”.
Truyện Tổng TàiBạch Tinh Đồng nhận được tin của Diệp Vô Phong, đã chỉ huy rất nhiều cảnh sát để làm thang, vượt qua khe núi, để tiếp cận tới núi Hắc Phong, nhìn đến đoạn tin nhắn, cô liền lập tức hồi phục nói: “Tổng tấn công đã muốn bắt đầu rồi! Bây giờ chúng ta tuỳ cơ ứng biến, đều tự mình chiến đấu đi.
Biết được bọn phạm pháp đã sớm có sự chuẩn bị, Bạch Tinh Đồng ra lệnh cho những tay súng bắn tỉa yểm trợ cho tốt.