Theo phép lịch sự, Dịch Khánh Tùng quay qua đối diện với cô gái đó. Một cô gái có dung mạo thanh tú xinh xắn, đôi mắt to tròn, hàng mi cong vút, cũng được xem là tâm điểm nổi bật thu hút hầu hết mọi ánh nhìn: "Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi!"

Tuy hắn thẳng thừng từ chối ngay tức khắc, nhưng âm điệu trầm thấp nhẹ nhàng khiến cô gái không cảm thấy lúng túng vì đã làm phiền, cũng chính điều này đã thu hút sự chú ý của cô ấy mãnh liệt hơn. Cô toan mở lời gì đó thì có một cô gái khác trên người mặc bộ váy vạt bồng bềnh đen, kết hợp độc đáo với lớp ren mỏng cánh sen bên ngoài, lại thêm lớp trang điểm nhẹ nhàng và chiếc nơ đỏ buộc hững hờ. Ấn tượng trong cô về cô ấy là một nàng bánh bèo yểu điệu...

Ngay trước mắt cô gái lạ lùng ấy, Thẩm An Ngọc thản nhiên ngồi xuống ghế, một chút cũng không để ý tới người thứ ba lạ mặt đang có mặt tại đây, quay qua nói với Dịch Khánh Tùng: "Nhiên Nhiên nói chúng ta cứ đi chơi trước, chị ấy có chuyện rồi!"

"Có nói khi nào quay lại không?"

"Khi nào chị xong chuyện sẽ gọi điện, chúng ta chỉ cần chờ chị ấy một chỗ cũng được!" Thẩm An Ngọc cầm ly trà đào vơ phân nửa trên bàn, vừa mới ngậm môi vào đầu ống hút liền chú ý đến cô gái lạ mặt nào đó: "Ai đây sếp?"

"An An!" Dịch Khánh Tùng ngay tức khắc lên tiếng với hàm ý muốn cô sửa lại.

Thẩm An Ngọc biết mình có lỗi, cười khì khì chữa ngượng: "Em quen miệng, Dịch Dịch!"

Cô gái đó nghe Thẩm An Ngọc đang nói tới mình, không để Dịch Khánh Tùng mở lời đã tự mình giới thiệu: "Em là Lan Quân, thấy ngưỡng mộ anh trai đây nên muốn xin Meochat của ảnh."

Âm điệu cô gái nhẹ nhàng dễ nghe khiến Thẩm An Ngọc thích thú gật gật đầu cho có rồi uống một ngụm trà đào, cô gái ái ngại mở lời nói thêm:

"Em đến đây ăn một mình, không biết có thể ngồi cùng bàn với anh chị không?"

Thẩm An Ngọc thấy cô gái tên Lan Quân đó nhìn mình một cách vô cùng mong đợi, lại thêm nhân viên đang bưng bê đồ từ phía sau lưng cô ấy đang đi tới, dù sao cũng là con người với nhau sao có thể để nhau khó xử ngại ngùng trước đám đông, cô ái ngại nhìn qua Dịch Khánh Tùng cầu cứu.

Dù gì cô gái ấy cũng đã mở lời với thái độ nhã nhặn lịch sự, nếu bọn hắn từ chối thì thật không đúng, dù sao cũng chỉ là giao tiếp xã giao giữa người với người trong xã hội này, không ai tổn hại tới ai thì cũng nên: "Cô ngồi đi!"

Bấy giờ Thẩm An Ngọc mới mở lời hùa theo: "Càng đông càng vui mà phải không?"

Lan Quân nghe vậy không kiềm nổi vui vẻ, ngồi xuống ngay bên cạnh Dịch Khánh Tùng, hắn rất muốn đứng dậy và đi sang bên kia ngồi với Thẩm An Ngọc nhưng đó là hành động không tôn trọng đối phương, còn là phụ nữ nên hắn đành miễn cưỡng ngồi sát vào bên trong. Theo phép tắc lịch sự, hắn khẽ hỏi: "Cô muốn uống gì không?"

Lan Quân gật đầu: "Em uống bia."

Thẩm An Ngọc có lòng tốt, khẽ nhắc nhở: "Con gái không nên uống mấy thứ đây đâu."

"Không sao, tửu lượng của em rất tốt!"

Thẩm An Ngọc thấy cái gật đầu của Dịch Khánh Tùng bèn giơ cao tay gọi nhân viên đang chuẩn bị quay lưng rời đi của bàn bên: "Anh ơi, cho em..." Cô quay qua Dịch Khánh Tùng: "Anh uống bia nữa không?"

Hắn lắc đầu: "Em uống gì thì gọi thêm."

"Vậy phiền anh lấy cho em lon bia và ly trà đào full trân châu nhé, cảm ơn anh!"

Chàng nhân viên thoáng ngây người trước nụ cười ấy, cậu âm thầm lục lại trong ký ức của mình xem xem có từng thấy đôi mắt nào sáng rỡ xinh đẹp như vậy hay không. Nhưng chưa kịp tìm ra thì đã bị một đôi con ngươi màu ngọc đen ngập tràn sát khí liếc xéo cảnh cáo đuổi đi, chàng nhân viên đáng thương vội vàng bỏ đi. Đàn ông khi ghen thật đáng sợ!

Thẩm An Ngọc có chút lạ lùng trước thái độ kỳ quái của chàng nhân viên đó, cô đáng sợ đến vậy sao?

Dịch Khánh Tùng âm thầm hừ lạnh không vui. Hắn phải công nhận đôi mắt Thẩm An Ngọc rất đẹp, nhưng khi thấy gã khác chìm đắm vào vẻ đẹp ấy khiến hắn rất khó chịu. Thậm chí hắn còn muốn dùng thứ gì đó che đi đôi mắt ấy và chiếm giữ cho riêng mình. Che kín mắt cô đồng thời che khuất tầm nhìn của cô, cô cũng sẽ không nhìn thấy mảng tối tăm trong chính cuộc đời cô, hắn nguyện dắt tay cô đến một cánh đồng hoa cỏ bảy sắc để cô thấy sự đẹp đẽ và quên hết thảy mọi tổn thương mà cô đang chịu đựng từng ngày.

Chợt, cô gái kia mở lời chen ngang dòng suy nghĩ của hắn. Lan Quân nói với Thẩm An Ngọc với giọng điệu ấm ức: "Vừa rồi em có xin anh ấy Meochat, nhưng anh ấy đã nói có người yêu rồi. Em không nghĩ chị xinh đẹp lại hung dữ vậy, còn không cho anh ấy và người khác giao tiếp."

Thẩm An Ngọc ngây người nhìn về phía cô gái tên Lan Quân, hoàn toàn không hiểu những gì cô ấy nói, toan mở miệng thanh minh thì cô ẫy nói tiếp: "Nếu là em, em sẽ không cấm cản như vậy đâu!"

Dịch Khánh Tùng không vui mở lời: "Là tôi tự tạo khoảng cách với những cô gái khác!"

Giọng Lan Quân càng thêm dẻo quặt: "Em thật ngưỡng mộ chị, ước gì em cũng có một người bạn trai chung tình như vậy!"

Thẩm An Ngọc giờ mới ngờ ngợ ra điều cô gái này nói là gì, cô lắc đầu cười mỉm: "Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là cấp dưới của anh ấy." Cô vô tư nói, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt ai đó dần sa sầm. Cảm thấy bản thân nói sai gì đó, cô bổ sung thêm: "Chúng tôi cũng được xem là bạn tốt, ha ha!"

Còn cười cho được! Dịch Khánh Tùng hừ lạnh, nhấc lon bia lên hớp sâu một ngụm. Làm bạn gái hắn thì đã sao, chưa chi đã vội vội vàng vàng phủ nhận để làm gì?

Cấp dưới? Vậy có nghĩa là người đàn ông này có một sự nghiệp vững vàng? Vừa đẹp trai vừa tài giỏi, thật hoàn mỹ! Lan Quân ngưỡng mộ ra mặt nói: "Không biết anh tên gì nhỉ? Em có thể làm quen không?"

"Dịch Khánh Tùng!"

Một câu nói hững hờ, tỏ rõ thái độ xa cách là vậy lại làm cô gái Lan Quân ngạc nhiên, ánh mắt dành cho hắn càng thêm mờ ám.

Dịch Khánh Tùng? Không phải người đàn ông độc thân hoàng kim bất cứ cô gái nào đều ao ước trong cái thành phố Lộc Khang này hay sao? Tuy rằng hắn được thừa hưởng lại từ thành quả của bố mình, nhưng ai ai cũng phải công nhận năng lực hắn rất giỏi, đưa sự nghiệp của bố mình lên đến vị trí chí tôn. Chưa kể khối tài sản không được công khai trên truyền thông, nhưng dựa vào sự thành công của các dòng game do Hỏa Dương phát hành người ta tự khắc hiểu rõ khối tài sản bí ẩn đó có giá trị thế nào!

Trong khi những nhà tài phiệt khác dăm ba cô tình nhân, thì đời tư Dịch Khánh Tùng rất sạch sẽ không chơi bời, không gái gú, còn được truyền hình trung ương đưa lên sóng ca ngợi không ít lần. Từng có một bài báo nói, Dịch Khánh Tùng là một giấc mộng đẹp, chỉ có thể ngậm ngùi mơ tưởng. Một người đàn ông thành đạt, có tiền tài, có danh vọng, có nhan sắc, có nhân phẩm như hắn có ngốc mới không muốn trở thành người phụ nữ trong vòng tay hắn!

Hôm nay được gặp người thật ở đây, còn trong một phong cách khác với sự phong độ lãnh đạm trong các bộ vest kín đáo trên các trang báo. Lan Quân không thể không cảm ơn ông trời đã ban phát cho vận may này vào tay cô!

Một lúc sau nhân viên mang bia và trà đào ra, Lan Quân đón nhận lon bia mát lạnh, yếu ớt cậy lắp tính mở ra, chiếc nắp inox bật xuống va vào nắp lon vang một tiếng, cô chìa lon bia của mình về phía Dịch Khánh Tùng: "Anh có thể mở nắp cho em không?"

Thấy Dịch Khánh Tùng hơi hướng tay ra, trong lòng Lan Quân mừng thầm. Nhưng cũng rất nhanh, một cỗ hụt hẫng cùng xấu hổ kéo đến khi Dịch Khánh Tùng hướng tay ra là để giúp cô nàng bánh bèo kia cắm ống hút vào ly trà đào.

"Cảm ơn anh!" Thẩm An Ngọc vô tư uống sâu một ngụm, nhai nhai những viên trân châu đen dẻo mềm trong miệng.

Dịch Khánh Tùng thấy gương mặt cô sáng lạn vui vẻ trong lòng cũng vui theo, khóe môi vẽ lên nụ cười dịu dàng, đôi đồng điều nở rộ. Bấy giờ hắn mới chú ý sang Lan Quân, khó hiểu trước hành động của cô: "Của tôi vẫn còn, cảm ơn!"

"..." Lan Quân không hiểu câu nói đó của Dịch Khánh Tùng là cố tình hay vô ý, nén đi nỗi xấu hổ vừa rồi, ngại ngùng mở lời: "Anh có thể mở nắp cho em không?"

Dịch Khánh Tùng không có lý do gì để từ chối, vì việc này hắn thừa sức làm được. Xin nhắc lại, những gì hắn làm với cô gái này chỉ là phép lịch sự tối thiểu của một người đàn ông đối với phụ nữ! Hắn mở lon xong, đặt nhẹ xuống bàn trước mặt Lan Quân.

"Cảm ơn anh!"

"Không có gì!" Dịch Khánh Tùng nhàn nhạt đáp lời cho có, tay cầm đũa gắp vào bát Thẩm An Ngọc mấy miếng đồ ăn. Âm thầm quan sát một ly trà đào đã hết và một ly trà đào còn mới, lại nghĩ tới lần trước hắn gửi cho cô không ít mấy thức uống dạng thế này, không biết cô đã dùng hết chưa? Mà cái tủ lạnh bé tí đó của cô, chưa được bao nhiêu?

Hắn sẽ suy tính tới việc mua cho cô một tủ lạnh, bên trong có thật nhiều đồ uống cô thích. Chắc hẳn khi nhìn thấy điều đó cô sẽ rất vui vẻ. Không biết có quá khích mà ôm luôn hắn hay không?

Thật đáng mong đợi!

Thẩm An Ngọc vui vẻ gắp đồ ăn cho vào miệng, thấy Dịch Khánh Tùng nhìn mình chăm chú, cô ngây ngô hỏi: "Sếp thích em à? Em thấy ánh mắt sếp khi nhìn em đẹp lắm!"

Lan Quân: "..."

Loại câu hỏi này cũng có thể thốt ra dễ dàng vậy sao?

Dịch Khánh Tùng thoáng ngại ngùng, vành tai bắt đầu ửng đỏ. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, một chút cũng không né tránh, chắc nịch khẳng định: "Thích!" Như thể chưa đủ, hắn nhấn mạnh lần nữa: "Rất thích!"

Thẩm An Ngọc nghe vậy cười khì: "Em cũng thích sếp!"

Dịch Khánh Tùng toan mở miệng hỏi "thật sao" thì yêu nghiệt kia nhanh nhảu nói tiếp: "Em cũng thích Nhiên Nhiên!"

"..." Hắn còn có thể nói được gì nữa đây khi cái kiểu "thích" của cô không thuộc phương diện tình cảm nam nữ?!

Lan Quân tuy rằng không thân không quen gì hai người này, thấy mình bị bỏ lơ lại còn phải chứng kiến màn ân ái của hai người họ, không chịu bị đàn áp, cô mở lời nói: "Chị trang điểm đẹp thật đấy, không như em chỉ biết để mặt mộc ra đường!"

Cái chiêu này đối với mấy tên đàn ông nghe nói rất có hiệu quả, Dịch Khánh Tùng cũng là đàn ông chắc chắn cũng có tác dụng với hắn!

Trong khi Dịch Khánh Tùng đã sớm nhìn ra hàm ý từ câu nói của cô gái lạ mặt này thì Thẩm An Ngọc lại ngây thơ tin đó là một lời khen, cô tự hào nói: "Vậy sao? Tôi biết kiểu trang điểm này rất đẹp, là chị gái của anh ấy trang điểm cho tôi!"

Lan Quân khinh bỉ nhìn con nhỏ bánh bèo trước mắt, ngu đến độ không rõ bản thân đang bị móc mỉa sao? Nhưng khi nghe tới cụm từ 'Chị gái anh ấy trang điểm cho tôi', sắc mặt cô có chút khó coi, lúng túng nhìn sang người bên cạnh, thấy hắn không tỏ ra thái độ gì mới an tâm. Cô cảm thấy lạ lùng trước cái nhìn quan sát của cô gái đối diện, còn chưa kịp hỏi xem cô ta nhìn gì mà nhìn thì cô ta mở lời.

Một cách vô tư và chân thật nhất, Thẩm An Ngọc mở lời: "Tôi thấy cô cũng trang điểm mà, sao nói là mặt mộc! Màu son cô đẹp lắm, rất hợp với màu da của cô, màu mắt của cô phối rất thẩm mỹ, thêm len xám tây nữa khiến cô rất giống một người đẹp Châu Âu. Cô rất đẹp, đừng quá tự ti!"

Lan Quân không biết nên tức hay nên vui mừng. Tức vì cô ta thẳng thừng vạch trần lời nói dối của cô hay vui mừng trước những lời đánh giá khách quan khen ngợi cô một cách chân thật nhất, vô tình lại cố ý giúp cô thoát khỏi sự ngượng ngùng vì giở chút mưu mô với một cô gái khác. Cô tránh ngại ngùng bằng cách nhấc lon bia trên bàn lên uống một ngụm, khi vừa hạ lon bia xuống thì nhận ra những ánh nhìn kỳ quái đến từ hai người bạn cùng bàn này, nhìn lại cô mới phát hiện ra cô đã lỡ cầm nhầm lon bia của Dịch Khánh Tùng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play