Thẩm An Ngọc lúng túng quay qua Dịch Khánh Nhiên cô cứ ngỡ đó chỉ là suy nghĩ trong đầu ai ngờ cứ thế nói ra: "Sao chị không nói em trai chị là sếp em chứ?"
Giờ cô mới nhận ra hai người họ đều mang họ Dịch và tên đệm là Khánh, sao cô dốt thế không biết! Lại còn nói mấy lời đáng xấu hổ đó một cách vô tư nữa chứ!
Dịch Khánh Nhiên hết nhìn bộ dạng mèo con lấm lét của Thẩm An Ngọc lại nhìn vẻ mặt ánh tia giảo hoạt của cậu em trai đang từ ngoài thản nhiên đi thẳng vào trong, cô trầm trồ ra mặt: "Ra là hai đứa có quen nhau!"
Dịch Khánh Tùng thêm lời: "Trái đất thật tròn!"
Dịch Khánh Nhiên nhìn Thẩm An Ngọc cười khúc khích: "Tiểu Tùng, con bé đòi ôm ôm hôn hôn em đấy!"
Dịch Khánh Tùng vô tư hùa theo: "Cũng được!"
Thẩm An Ngọc: "..."
Dịch Khánh Nhiên nhìn cậu em mình cười gian, ra là thằng bé đã sớm bị An An thu phục rồi!
Đột nhiên thái độ Dịch Khánh Nhiên vô cùng hoảng hốt vội đi tới gần Thẩm An Ngọc lo lắng ra mặt: "An An!" Cô quay qua Dịch Khánh Tùng: "Tiểu Tùng mau lấy khăn giấy!"
Dịch Khánh Tùng không hiểu chuyện gì đang diễn ra cho đến khi tận mắt nhìn thấy Thẩm An Ngọc đang bị chảy máu mũi, hắn vội rút mấy tờ giấy ăn trên bàn ăn tiến về phía cô, nhẹ nhàng đỡ đầu giúp cô ngửa cổ lên cao và cẩn thận giúp cô cầm máu.
Dịch Khánh Nhiên quay lại xem lá gan heo đã chín chưa, cô nhanh chóng vớt ra, bất chấp gan heo còn nóng tự mình thái lát rồi bày ra đĩa. Cô chuẩn bị thêm bát đũa rồi mang ra bàn ăn.
Dịch Khánh Tùng dịu giọng: "An An, từ từ ngồi xuống!"
Hắn đỡ Thẩm An Ngọc ngồi lại xuống ghế, phải mất một hồi lâu mới có thể giúp cô cầm máu. Hắn lo lắng hỏi: "Sao tự dưng chảy nhiều máu mũi vậy?"
Thẩm An Ngọc tay cầm khăn giấy rịt mũi, sắc mặt cô ửng hồng chẳng rõ vì ngại ngùng hay vì gì khác, cô cười khì: "Tại sếp đẹp trai quá mà!"
Dịch Khánh Tùng nghi hoặc nhìn Thẩm An Ngọc chằm chằm, cô trước giờ không biết nói dối, hắn có nên an tâm mà nghe lời cô nói hay không?!
Tự dưng hắn có dự cảm chẳng lành, giống như chẳng bao lâu nữa hắn sẽ đánh mất cô...
Dịch Khánh Tùng tự giễu chình mình, làm gì có chuyện đó! Hắn sẽ không để cô rời xa hắn đâu! Cho dù đánh đổi bằng cái giá gì hắn cũng sẽ không để cô rời xa hắn!
Dịch Khánh Nhiên nắm tay Thẩm An Ngoc sau đó dúi vào tay cô đôi đũa, nghiêm giọng nói: "Mau ăn gan heo đi! Nói ít thôi!"
Thẩm An Ngọc ngoan ngoãn gắp một miếng gan heo bỏ miệng ăn, cô không vui nhăn mày, khó khăn lắm mới nuốt được một miếng gan, cô ấm ức kêu lên: "Em không ăn nữa đâu!"
"Được Dịch đại tiểu thư đích thân luộc gan cho em ăn em còn chê à!" Chị em Dịch Khánh Nhiên ngồi hướng đối diện Thẩm An Ngọc với bộ mặt hình sự, như ngầm khẳng định với cô khi nào đĩa gan heo này chưa hết cô đừng mong đứng lên!
Thẩm An Ngọc quay qua Dịch Khánh Tùng cầu cứu, ai ngờ lại bị hắn lạnh lùng dập tắt hi vọng: "Ăn hay đi khám?"
Đương nhiên là ăn rồi! Đi khám xong chắc chắn người ta sẽ cho thuốc! Cô thà ăn cái thứ khó nuốt này còn hơn hu hu!
Dịch Khánh Nhiên liếc xéo Dịch Khánh Tùng: "Chị về không thèm đón chị, còn bận họp cơ! Chị em thế đấy!"
Dịch Khánh Tùng hững hờ đáp: "Vì là chị em nên em nhanh chóng họp sáng rồi nghỉ đây!"
"Xì! Chẳng thèm! Chị có An An của chị rồi!" Dịch Khánh Nhiên quay qua Thẩm An Ngọc: "An An ở đây chơi với chị mấy hôm nha! Chút nữa lên phòng chị, chị có mấy bộ đồ đẹp lắm!"
Thẩm An Ngọc miễn cưỡng nắm mới ăn được mấy miếng gan heo, cô tiếc nuối lắc đầu: "Em còn đi làm!"
"Làm gì mà làm! Công ty nhà chị mà, lo gì!"
"Em còn dự án chưa xong!"
"Dùng máy Tiểu Tùng mà làm!"
"Nhưng sếp cũng cần máy mà?" Thẩm An Ngọc quay qua Dịch Khánh Tùng cầu cứu, hắn còn chưa kịp mở lời thì đã bị Dịch Khánh Nhiên chen ngang:
"Nó thiếu gì máy! Không có thì đi mua!" Dịch Khánh Nhiên xòe bàn tay vì vội thái gan heo mà bị phỏng nhẹ, đỏ ửng một mảnh lớn: "Đây, mày nhìn đi! Chị vì mày mà bị bỏng đây này! Mày còn đòi về cơ à!"
Thẩm An Ngọc bất thình lình đập tay mình vào tay Dịch Khánh Nhiên phì cười thành tiếng: "Đau thì kệ chị!"
Dịch Khánh Nhiên chừng mắt lườm yêu Thẩm An Ngọc thì lại bị con bé đánh úp lần hai.
Thẩm An Ngọc gắp miếng gan heo lên dí sát miệng Dịch Khánh Nhiên giương mắt cún làm nũng: "Chị ăn cho em một miếng đi!"
"Không!"
"Yêu chị!" Dứt lời Thẩm An Ngọc chu môi hôn gió kêu một tiếng.
Dịch Khánh Nhiên mềm lòng há miệng đón gan heo.
Thẩm An Ngọc vẫn chưa thỏa mãn, gắp thêm một miếng đưa về phía Dịch Khánh Tùng: "Sếp ăn thử đi, ngon lắm!"
"Không ăn!" Dịch Khánh Tùng liếc xéo Thẩm An Ngọc, còn không mau nói "yêu sếp" và hôn gió đi!
Ai ngờ Thẩm An Ngọc chỉ sủng chị không sủng sếp, hắn nói không ăn cô liền thu đũa lại. Dịch Khánh Tùng không vui, ngay trước mắt Dịch Khánh Nhiên, nắm chặt lấy tay cô dí sát miếng gan heo còn trên đầu đũa từ từ đưa vào miệng mình. Hắn vừa đắc chí nhai vừa gian manh nhìn ngắm khuôn mặt đang đỏ bừng kia, khi trước còn mạnh miệng đòi ôm hôn hắn giờ mới trêu có tí đã sắp thành trái cà chua rồi! Thật đáng yêu!
Dịch Khánh Nhiên ngồi chính giữa, ngay vị trí đầu bàn. Cô đen mặt nhìn một bàn ân ái vừa rồi, nghiến răng ken két: "Tụi bây tém tém lại đi nha!"
Thẩm An Ngọc vội thu đũa lại ngại ngùng gắp gan heo bỏ miệng ăn, cô trực tiếp tố tội: "Mắng gì em! Chị mắng sếp em ý! Tự dưng giữ tay em làm gì!"
Dịch Khánh Tùng giương giương tự đắc nhìn chị gái như ngầm chế nhạo bà chị ế chỏng chơ, đã ba mươi còn chưa có ai rước.
Dịch Khánh Nhiên không vừa, hung hăng trừng mắt đáp lại thằng em trời đánh. Nếu không có An An của cô ở đây, cô chắc chắn sẽ cho thằng mất nết này một trận!
Mặc dù chị em Dịch Khánh Nhiên tình thương mến thương thật, nhưng người ta nói càng yêu càng đau, hồi còn bé hai người hở tí là nhào vào đánh nhau. Một bên tiệt quyền đạo, một bên teakwondo, đánh đến trời long đất nở, đến mức bị mẹ đánh nhốt cả hai chị em vào chung một phòng suốt cả tháng trời mới cho ra!
Dần dần Dịch Khánh Tùng được bố mẹ nghiêm khắc chỉ dạy nên bắt đầu rèn luyện được tính cách dịu dàng ôn hòa với phái nữ, khi hắn chín tuổi đã không còn bị Dịch Khánh Nhiên chọc tức, không còn lớn tiếng hay tranh giành gì với chị gái nữa. Từ đó cho đến bây giờ, hắn đối với cô gái nào cũng nhẹ nhàng tử tế như vậy.
Duy nhất chỉ có cô là ngoại lệ duy nhất của hắn!
Là người phụ nữ đầu tiên ngoài mẹ và chị gái được ngồi ở ghế lái phụ, là người đầu tiên được hắn dùng hết thảy tâm tư đối đãi!
Dịch Khánh Tùng lặng lẽ nhìn ngắm ai đó đang hậm hực cố ăn hết đĩa gan heo kia, ánh mắt đen như ngọc thoạt nhìn lạnh lẽo lại nhu hòa ấm áp.
Trong khi ba người họ vui vẻ nói chuyện với nhau bên trong phòng bếp thì ở bên ngoài có một người lạc lõng với sự ghen tức lên tới đỉnh điểm. Lưu Tiểu Vy chưa từng thấy thiếu gia đối với ai dịu dàng chu đáo như vậy! Những cô gái xung quanh thiếu gia đều nhận được chung một thái độ là sự tôn trọng nhẹ nhàng mà một quý ông lịch lãm nên có khi đối với phái nữ. Còn riêng cô gái kia lại nhận được nhiều hơn thế!
Ánh mắt thiếu gia lúc này dịu dàng hơn bao giờ hết! Thiếu gia cũng cười rất nhiều! Còn sảng khoái nói những lời trêu đùa! Khác hẳn sự lịch thiệp xa cách đối với cô khi trước!
Cô ta chính là người tên An An mà thiếu gia đã gọi tên khi đang cùng cô mây mưa?
Cô ta sao?!
Thẩm An Ngọc cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh, vội ngẩng đầu đảo mắt nhìn quanh thì thấy bóng dáng người nào đó vừa vội rời đi. Lại là cô ta? Cô ta muốn gì ở cô chứ?
"Nhiên Nhiên!"
"Ơi?"
Cô không thèm kiêng nể gì hết, trực tiếp tố giác: "Cái chị đó lại nhìn em chằm chằm!"
Nghe cô nói vậy Dịch Khánh Nhiên và Dịch Khánh Tùng đồng loạt quay mặt ra cửa, nhưng chẳng thấy bóng ai. Vì biết Thẩm An Ngọc không phải người thích bịa đặt linh tinh, hai chị em đồng bộ nhíu mày không vui, đến ánh mắt cũng bén lạnh như nhau.
Thẩm An Ngọc: "Em thấy sợ chị đó!"
Dịch Khánh Nhiên dịu dàng xoa đầu cô: "Không cần sợ, ai dám làm gì em chứ!" Cô quay qua Dịch Khánh Tùng: "Chút nữa em làm tài xế chở tụi chị đi mua sắm nha!"
"Được!"
Thẩm An Ngọc nhanh chóng lấy lại được sự hăng hái: "Em muốn đi siêu thị!"
Hai chị em nào đó như tâm linh tương thông, đồng thanh phản đối: "Bánh kẹo đầy ra đấy đi siêu thị làm gì!"
"..."
Thẩm An Ngọc ái ngại nhìn hai người họ: "Hai người không ăn gì sao?"
Dịch Khánh Tùng đáp: "Tí ra ngoài rồi ăn!"
"Nhưng em ăn một đống gan heo rồi, còn bụng đâu để ăn chứ!" Thẩm An Ngọc buồn thiu nhìn xuống đĩa gan heo còn đầy của mình. Không chịu đâu! Cô muốn ăn cái khác cơ!
Nói một đống vậy thôi chứ nãy giờ Thẩm An Ngọc mới ăn được năm, sáu miếng. Vì cô ghét ăn gan heo nên mỗi lần cắn chỉ dám cắn miếng vừa, chứ không như mọi khi nhét nguyên miếng rồi phồng má nhai.
Nghe cô nói vậy, chị em Dịch Khánh Nhiên đành hết cách, Dịch Khánh Nhiên nói: "Vậy không ăn nữa!"
Thẩm An Ngọc như vừa giành được chiến thắng lớn, cô đặt đũa xuống vỗ tay bôm bốp: "Ha ha! Thoát rồi!"
Nói xong cô lập tức chạy biến ra ngoài bỏ lại chị em Dịch Khánh Nhiên ngồi ngây người bên trong.
Dịch Khánh Nhiên lắc đầu: "Con bé này!"
Dịch Khánh Tùng nhịn không được bật cười thành tiếng, cô thoáng bất ngờ rồi sau đó hai chị em cùng phá lên cười...
***
Thẩm An Ngọc được Dịch Khánh Nhiên tặng cho một chiếc váy vạt bồng bánh bèo màu đen dài đến đầy gối, bên ngoài phủ một lớp ren hồng cánh sen, đôi cánh tay bó ren đến cổ tay để lộ nước da e ấp sau lớp vải mỏng. Vì Thẩm An Ngọc không hay đi cao gót, lại sợ không quen dẫn tới khó chịu trong lúc đi dạo nên Dịch Khánh Nhiên đã để cô đi đôi giày bánh mì nâng đế đen. Sau đó cô còn được Dịch Khánh Nhiên tô son điểm phấn, mái tóc xoăn sóng đen dài buộc hừng hờ bằng sợi dây nơ màu đỏ.
Dịch Khánh Nhiên nhìn Thẩm An Ngọc qua gương, tấm tắc khen ngợi: "Trời ơi con nhà ai mà xinh thế!"
Thẩm An Ngọc được khen ngợi, phấn khích đến cả gương mặt như hoa nở ngày xuân, xinh đẹp đáng yêu.
Dịch Khánh Nhiên trái ngược phong cách bánh bèo ngọt ngào của Thẩm An Ngọc, từ cô toát lên sự sang chảnh thanh lịch của người phụ nữ trưởng thành. Mái tóc đen xõa dài ngang vai, một chiếc váy suôn đen bóng cúp ngực, khoe cặp xương quai xanh quyến rũ, khoe bờ vai tròn trịa, khoe cần cổ cao thanh lịch. Thêm đôi giày cao gót nhũ đen lấp lánh và chiếc áo vest trắng khoác hững hờ bên ngoài, trông cô giống như đi tiệc hơn là đi chơi.
Thẩm An Ngọc ngưỡng mộ trầm trồ: "Chị đẹp quá đấy! Em sắp ngất vì vẻ đẹp của chị rồi đây!"
Nói xong Thẩm An Ngọc như một nàng fan não tàn, giả bộ nhắm mắt hét lên: "Ya! Nhiên Nhiên em yêu chị!"
"Thôi đi cô!"
Dịch Khánh Nhiên nghe miệng nhỏ ngọt ngào đang nịnh bợ kia tâm tình hết sức vui vẻ sảng khoái, cô gạt ngón tay trên mũi Thẩm An Ngọc trêu chọc: "Đi thôi!"
Hai chị em kéo nhau đi xuống dưới thì đã thấy Dịch Khánh Tùng đã sớm ngồi chờ sẵn ở phòng khách. Hắn của hiện tại khác hẳn bộ dạng lãnh đạm sau những bộ vest kín đáo thường ngày, thay vào đó là một phong cách hip hop đường phố. Một chiếc áo phông đen, khoác ngoài áo sơ mi kẻ nâu sữa, quần begin xám năng động trẻ trung, giày thể thao Nike chính hãng, lại còn phối thêm chiếc vòng cổ bằng bạc dài có mặt thánh giá và đôi vòng tay đeo hai bên cổ tay bằng da đen. Đặc biệt hơn, mái tóc của hắn được buộc một chỏm phía sau đầu làm nhan sắc hắn thêm phong lưu đa tình.
Thẩm An Ngọc đang đi thì bị bộ dạng hiện giờ của Dịch Khánh Tùng hớp hồn, cô ngây người nhìn hắn, ánh mắt sáng rỡ lấp lánh ánh sao. Ôi mẹ ơi! Ai đây??? Sao đẹp trai thế này??
Dịch Khánh Nhiên cao giọng, không biết đang khen ngợi hay đang cà khịa: "Em trai chị nay đổi style cơ đấy!"
Dịch Khánh Tùng liếc xéo Dịch Khánh Nhiên, lại nhìn qua bộ dạng hồn bay phách lạc của ai đó hắn đắc chí cười thầm. Thẩm An Ngọc, sếp của em siêu cấp đẹp trai thế này em còn dám tơ tưởng đến thằng khác nữa hay không?
Dịch Khánh Nhiên thấy có điều gì đó bất thường, vừa ngoái lại đã thấy Thẩm An Ngọc đang đứng ngây tò te nhìn Dịch Khánh Tùng không chớp mắt, cô chán nản đi tới cầm tay con bé kéo đi: "Nhìn ít thôi! Chảy máu mũi bây giờ!" Cô quay qua Dịch Khánh Tùng mắng: "Ăn mặc đẹp trai làm gì! Hại con bé phát ngốc ra kìa!"
Đồng điếu liền nở rộ trên hai bên má Dịch Khánh Tùng, hắn vô tư cầm tay Thẩm An Ngọc kéo rời đi trước bỏ mặc Dịch Khánh Nhiên cau có đuổi theo sau.
Bỏ lại cái nhìn dõi theo đầy đố kị trong góc khuất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT