Dịch Khánh Tùng thản nhiên đứng trước mặt Lưu Tiểu Vy sau khi tắm sạch thứ hắn cho là bẩn thỉu trên người hắn xong. Từng thao tác cài khuy áo điềm tĩnh lạnh lùng, tựa cơn gió vô hại lướt qua mặt hồ. Lưu Tiểu Vy còn ngồi trên giường, trùm chăn che thân, cô nửa hoang mang nửa sợ sệt quan sát từng cử chỉ hành động của hắn.
Kể từ khi Dịch Khánh Tùng thức giấc đến giờ hắn vẫn chưa hề mở lời nói với cô dù chỉ một câu, hắn dường như không có chút ngạc nhiên nào khi nhìn thấy cô nằm trong tay mình, ngay cả khi hai người toàn thân lõa thể và giọt máu đỏ giữa giường hắn cũng chẳng có ý để tâm. Chính điều này khiến lòng Lưu Tiểu Vy như bị kiến bò, bồn chồn sợ hãi.
"Thiếu gia... em..."
Dịch Khánh Tùng vừa cài xong khuy tay áo còn lại thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người đó vừa lên tiếng sắc mặt Lưu Tiểu Vy liền tái nhợt: "Dịch Tổng, tôi là Văn Bình!"
Dịch Khánh Tùng lãnh đạm mở lời: "Vào đi!" Hắn thản nhiên cầm cavat vắt trên giá lên quàng ra sau cổ mình.
Lưu Tiểu Vy thảng thốt: "Thiếu gia, thiếu gia muốn làm gì?"
Văn Bình vừa bước vào đã bị bộ dạng khó coi hiện giờ của Lưu Tiểu Vy làm cho ngạc nhiên, trong lòng cười khẩy, hết sức mỉa mai. Người phụ nữ này cũng thật có bản lĩnh, dám vào phòng ngủ Dịch Tổng giở trò này! Hắn lấy một vỉ thuốc có hai viên nén, rót một cốc nước sạch, tiến tới Lưu Tiểu Vy: "Cô Lưu, mời cô!"
Lưu Tiểu Vy toan gạt tay Văn Bình hất thuốc đi nhưng hắn đã sớm đoán ra ý định của cô, nhẹ nhàng né đi. Cô lắc đầu, hét lên: "Anh cho tôi uống thuốc gì?"
Văn Bình cười nhạt: "Không lẽ cô Lưu muốn sinh con cho Dịch Tổng?"
"Tôi..." Lưu Tiểu Vy cứng họng, quay qua Dịch Khánh Tùng đang chỉnh trang cavat vừa thắt xong, cô nỉ non: "Thiếu gia không thể làm thế với em! Em làm tất cả là vì yêu thiếu gia!"
Dịch Khánh Tùng cầm chìa khóa xe trên bàn, lạnh lùng xoay người rời đi một mạch. Lưu Tiểu Vy toan trùm theo chăn đứng dậy đuổi theo: "Thiếu gia! Thiếu gia!"
Văn Bình ngang nhiên chắn trước mặt Lưu Tiểu Vy, khinh khỉnh ra mặt: "Cô Lưu, Dịch Tổng chúng tôi là người được ăn học đàng hoàng cho nên mới bình tĩnh như vậy, mong cô Lưu biết điều, đừng chạm tới giới hạn của ngài ấy!"
Thấy Lưu Tiểu Vy vẫn không có ý định uống thuốc, Văn Bình nói thêm: "Dịch đại tiểu thư sắp về đến đây, tiểu thư là người nóng tính, cô chắc không muốn tiểu thư biết chuyện này chứ?"
"..."
"Tôi cảnh cáo cô, Dịch đại tiểu thư khác Dịch Tổng, cô tốt nhất đừng chọc giận tiểu thư! Uống đi!"
Lưu Tiểu Vy run rẩy cầm hai viên thuốc lên, còn chưa kịp nghĩ gì Văn Bình đã nói thêm: "Cô đừng nghĩ tới việc vứt chúng đi, tôi không ngại nhặt lên cho cô uống đâu!"
Lưu Tiểu Vy nghe vậy đành từ bỏ ý định của mình, cho thẳng hai viên vào trong miệng, uống một ngụm nước lớn nuốt xuống. Cô toan bước chân rời đi thì bị Văn Bình cản lại, cô khó hiểu nhìn hắn.
Văn Bình đáp: "Để tránh cô Lưu đây móc họng nôn ra, tôi sẽ ngồi đây canh cô cho tới khi thuốc bị axit dạ dày làm tan!"
"Nhưng tôi muốn đi thay đồ!"
"Cô đã không biết liêm sỉ bò lên giường Dịch Tổng thì cần gì ngại ngùng với tôi!" Văn Bình đặt cốc nước trên tay xuống bàn uống nước, khinh bỉ nhìn khuôn mặt Lưu Tiểu Vy đang nhăn nhó khó coi: "Tôi cũng không thiết tha gì cô đâu, yên tâm!"
"Anh dám xúc phạm tôi?"
Văn Bình thả mình ngồi xuống ghế: "Cô còn gì để tôi xúc phạm nữa sao?"
"Anh!"
Lưu Tiểu Vy tức giận ngồi lại xuống giường, Văn Bình nhìn chằm chằm vào cô một chút cũng không rời mắt. Viên thuốc cô cố ngậm trong miệng toan chờ cơ hội nhổ đi đang dần tan ra, đắng chát cả khoang miệng, khiến cô không nhịn nổi mà nôn ra cả mật xanh mật vàng.
Văn Bình kiên nhẫn chờ Lưu Tiểu Vy nôn xong, hắn bấm gì đó trên điện thoại, vài phút sau có ba cô gái người làm từ ngoài xông vào, hắn đưa cho họ lại hai viên thuốc, một trong số họ rót nước lại ra cốc rồi đồng loạt tiến về Lưu Tiểu Vy.
Không để Lưu Tiểu Vy có cơ hội phản kháng, hai cô hầu gái giữ chặt hai bên tay cô, cô hầu còn lại hung hăng bóp miệng cô tống hai viên thuốc vào, sau đó đổ mạnh cốc nước vào miệng cô, mặc nước tràn ra khỏi khóe miệng.
Lưu Tiểu Vy bị bọn họ ném ngã không thương tiếng, cô bất lực ho sặc sụa, tay cô chạm phải bãi nôn bầy nhầy trước đó do chính cô tạo ra.
Ba cô hầu gái nhăn mày, khinh bỉ ra mặt: "Thật kinh tởm!"
"Ngày thường ra oai lắm, ra vẻ được thiếu gia quan tâm, ai ngờ cũng chỉ là loại rẻ mạt!"
"Ngày đó thiếu gia đáng lý không nên mang ả về, giờ căn phòng này vốn sạch sẽ thơm tho lại bị ả làm bốc mùi!"
Văn Bình hoàn toàn chưa thấy hả hê trước cảnh tượng đó của Lưu Tiểu Vy. Ả đã làm bẩn thanh danh Dịch Gia, làm ô uế thanh danh của Dịch Tổng!
Dịch Gia có luật, phòng ngủ của con trai trong nhà không được phép cho phụ nữ leo lên giường trước khi người phụ nữ ấy được cưới về đàng hoàng. Đến đời của ông Dịch, tức bố Dịch Khánh Tùng được sửa đổi thành có thể để người phụ nữ mình yêu leo lên. Tuy có chút thay đổi về lý thuyết, nhưng không thay đổi về hình thức!
Ả ta không những dùng cách ti tiện nhất còn dám nhân lúc Dịch Tổng không tỉnh táo, lợi dụng hắn quả thật quá dơ bẩn!
Hắn không hiểu rằng tại sao Dịch Khánh Tùng chỉ cho cô ta uống thuốc tránh thai mà không đuổi cô ta đi?
Liệu có phải vì sự trở về sắp tới của Dịch đại tiểu thư?
Cũng phải, sự xuất hiện của Lưu Tiểu Vy trong Dịch Gia không phải là bí mật. Dịch Khánh Tùng vốn là một người ngoài lạnh trong ấm, kể cả người làm ăn trộm đồ hắn cũng không tính toán lại đột ngột đuổi Lưu Tiểu Vy đi tiểu thư chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Mà với tính cách của tiểu thư, e là Lưu Tiểu Vy còn khổ hơn cả cái chết!
***
Thẩm An Ngọc ngạc nhiên ra mặt khi thấy Dịch Khánh Tùng đang đứng dựa lưng bên ngoài xe, ngay cạnh chỗ ghế lái phụ. Cô vội vàng lục trong túi áo chiếc khẩu trang, đeo lên miệng sau đó đi nhanh về phía hắn, cô khó hiểu nhìn hắn: "Sếp không sợ người ta đồn thổi linh tinh sao?"
Tâm trạng Dịch Khánh Tùng đang khó chịu liền bị âm thanh ngọt ngào kia xua tan, hắn thô bạo giật chiếc khẩu trang đang che trên mặt Thẩm An Ngọc xuống: "Đó là sự thật, đồn thổi gì chứ!"
"Hả?"
Dịch Khánh Tùng lắc đầu: "Không có gì, vào đi!"
Nói rồi hắn mở cửa ghế phụ ra, tuy Thẩm An Ngọc không hiểu sao hắn hành xử kỳ quái như vậy nhưng cũng nhanh chóng ngồi vào xe. Dịch Khánh Tùng cẩn thận kê tay che đầu cho cô tránh cô cộc đầu vào thành cửa xe. Sau khi thấy cô ngồi an vị xong, hắn mới đóng cửa lại và trở về ghế lái bên kia đầu xe.
Khi Dịch Khánh Tùng vừa ngồi vào thì đã bị cái nhìn chằm chằm của Thẩm An Ngọc làm cho khó xử, hắn vờ như không thấy đánh lái phóng xe đi.
Rốt cuộc Thẩm An Ngọc cũng không nhịn được, trực tiếp dò hỏi: "Sếp sao thế?"
Dịch Khánh Tùng không đáp, hắn hỏi ngược lại: "Nếu như người được em ra sức giúp đỡ quay lại hại em, em sẽ thế nào?"
Thẩm An Ngọc không suy nghĩ nhiều nhanh chóng đáp: "Em sẽ không ngần ngại cho người đó trả giá gấp đôi! Em không dễ bắt nạt đâu!"
Dịch Khánh Tùng khì cười: "Nếu tôi bị người ta bắt nạt thì sao?"
Thẩm An Ngọc nghe Dịch Khánh Tùng nói vậy như vừa nghe phải câu chuyện cười, không hề khách khí bật cười thật vang. Dịch Khánh Tùng đen mặt, yêu nghiệt này lại dám cười nhạo hắn!
Thẩm An Ngọc vuốt ngực nén tiếng cười lại: "Ai bắt nạt nổi sếp chứ!"
"Nếu có thì sao?"
Thẩm An Ngọc nghiêm túc đáp: "Đến sếp còn bị bắt nạt được thì sao em là đối thủ của người ta chứ, khi ấy em sẽ bỏ chạy ha ha!"
Trên trán Dịch Khánh Tùng đổ dài vài đường hắc tuyến, hắn không thèm chấp yêu nghiệt ham sống sợ chết kia. Hắn chợt đổi chủ đề nói chuyện: "Tôi đã làm một chuyện có lỗi với một người..."
"Người đó là ai vậy?"
"Em biết thế được rồi!" Dịch Khánh Tùng liếc xéo ai kia không vui mắng yêu. Sao tôi có thể nói thẳng đó là em chứ!
Thẩm An Ngọc ngại ngùng cười khì khì: "Nếu em là người đó thì sẽ xem xét lỗi của sếp có gây hại cho em hay không. Nếu không thì không sao, sếp chỉ cần mua kẹo cho em là được rồi. Còn có thì chắc chắn là em không thèm để ý tới sếp!"
Dịch Khánh Tùng bắt đầu cảm thấy tính cách nghĩ gì nói đó của Thẩm An Ngọc thật đáng quan ngại. Đụng đến những vấn đề nghiêm trọng lời nói của cô như vết dao sát muối cứa lên vậy, đau đớn xót xa. Hắn nói: "Do tôi cảm thấy có lỗi thôi, cũng không có tổn hại gì đến người đó!"
Thẩm An Ngọc thật thà đáp: "Có ai là không mắc lỗi đâu, chỉ cần biết sửa là được." Ánh mắt cô vô thức trở nên lạnh lẽo, đến bản thân cô chính là một tội lỗi! Tiếc là cô vẫn chưa có cơ hội để sửa chữa. Cô nhanh chóng lấy lại sự vô tư lạc quan, quay qua Dịch Khánh Tùng cười tươi: "Hóa ra tâm trạng sếp không vui là vì vấn đề này! Chỉ cần sếp chân thành xin lỗi người ta là được!"
Dịch Khánh Tùng dừng xe lại, tại góc khuất không ai chú ý tới cách cổng Hỏa Dương một đoạn. Hắn quay qua nhìn Thẩm An Ngọc bằng tất cả sự chân thành của mình, khẽ nói: "An An, tôi xin lỗi!"
Thẩm An Ngọc tròn mắt nhìn Dịch Khánh Tùng: "Sếp..."
Sếp làm gì có lỗi với cô chứ?
Dịch Khánh Tùng bất ngờ phì cười: "Có phải xin lỗi kiểu đấy không?"
Thẩm An Ngọc ngây ngốc gật gật đầu. Cô lấy trong túi áo một viên kẹo vị cherry, tự mình bóc ra sau đó đưa cho Dịch Khánh Tùng: "Khi em không vui thường ngậm kẹo tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn đấy!"
Dịch Khánh Tùng lắc đầu: "Tôi không..."
Còn chưa kịp nói hết thì đã bị yêu nghiệt kia tống cả viên kẹo vào miệng, cái vị ngọt ngọt chua chua của cherry chạm vào đầu lưỡi khiến hắn hơi nhăn mày ra chiều ghét bỏ.
Yêu nghiệt kia chạm tay vào hai bên má hắn to gan kéo căng ra: "Sếp cười lên đi sẽ đẹp trai hơn đấy! Em không thích sếp thế này tí nào!"
Dịch Khánh Tùng hoàn toàn yên tâm với khung cửa kính xe một chiều của mình, bá đạo giữ chặt đầu Thẩm An Ngọc áp môi mình lên môi cô. Thẩm An Ngọc kinh ngạc mở to mắt vài giây, ngay sau đó cũng không phải dạng vừa ôm lấy cổ hắn nhiệt tình đáp lễ.
Dịch Khánh Tùng bị hành động này của cô làm cho thêm hưng phấn, hắn ôm chặt cơ thể cô, nhẹ nhàng dùng lưỡi tách răng cô đem viên kẹo cherry truyền qua miệng cô. Hắn buông Thẩm An Ngọc ra, gian manh liếc nhìn cô: "Em dám cùng sếp hôn trên xe?"
Thẩm An Ngọc vui vẻ ngậm viên kẹo cherry trong miệng: "Là sếp hôn em trước!"
Dịch Khánh Tùng bất thình lình ép sát Thẩm An Ngọc khiến cô ngả người dựa sát lên lưng ghế, khóe môi vểnh cong cười tà mị, đôi đồng điếu nở rộ: "Em chỉ được phép hôn tôi thôi có biết không?"
Thẩm An Ngọc bị bộ dạng lúc này của Dịch Khánh Tùng làm cho chảy cả máu mũi, cô vừa dùng tay che mũi vừa lắc đầu: "Hong! Em muốn hôn mấy anh đẹp trai nữa cơ!"
"Em thấy mấy tên đó ai đẹp trai bằng tôi!"
Dịch Khánh Tùng lấy trong ngăn tủ xe lấy mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, hắn sảng khoái khi Thẩm An Ngọc bị hắn câu dẫn đến mức đổ máu. Sau khi cô lau máu mũi xong, hắn hung hăng bóp hai bên má Thẩm An Ngọc, cô khó chịu thoáng nhíu mày chạm tay vào hai bên vai hắn cố đẩy ra thì bị hắn bất ngờ hôn thêm một lần nữa.
Thẩm An Ngọc nhíu mày kêu lên: "Sếp đáng ghét..."
Dịch Khánh Tùng nhân lúc cô há miệng liền luồn lưỡi vào miệng cô, trộm đi viên kẹo cherry mới thỏa mãn buông cô ra. Thẩm An Ngọc không chút kiêng nể, đánh mạnh vào người hắn: "Sếp là đồ đáng ghét! Em không chơi với sếp nữa đâu!"
Nói rồi Thẩm An Ngọc giận dỗi mở cửa xe bước xuống, cô hậm hực không thèm đóng cửa cứ thế chạy biến thẳng vào bên trong Hỏa Dương bỏ lại Dịch Khánh Tùng còn ngồi trong xe bật cười ngây ngốc. Hắn vừa ngậm viên kẹo cherry vừa ấn nút, cánh cửa phụ từ từ đóng lại sau đó hắn ung dung phóng xe tới hầm để xe.
Viên kẹo này xem ra cũng không quá khó ăn!
Tuy nơi Dịch Khánh Tùng dừng xe là một góc khuất không ai để ý cũng chẳng tránh được việc bị Cung Hải Đình phát hiện. Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, trên màn hình là đoạn video vừa quay được.
Rồi sẽ có một ngày những chiếc video này sẽ có ích cho cô!
Thẩm An Ngọc cứ chờ đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT