*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**Dành cho ai chưa biết: Barrett M107 có tầm bắn cao nhất là khoảng 2500m, tầm bắn hiệu quả nhất là khoảng 1800m đối với cơ giới, và 1000 -1500m đối với bộ binh. Và đặc biệt hơn, bởi vì uy lực lớn, bình thường nó sẽ chỉ được sử dụng trong quân đội.👇
Diêu Vũ giữ chặt dây thừng, lại lờ mờ nghe thấy dưới chân giống như vừa vang lên tiếng động la gì đó.
Theo bản năng, đáy lòng của y liền lung lay một chút, không chút do dự cúi đầu nhìn xuống.
Nhưng trong nháy mắt, toàn thân y liền đã cứng đơ. Bởi vì lúc này, bên dưới khoảng đen sâu thẳm, không nhìn thấy điểm cuối kia, đang không ngừng truyền tới tiếng 'òng ọc' như đường nước bị rỉ. Hơn nữa, âm thanh còn càng lúc càng lớn.
"Cái quái..."
Chẳng lẽ đường nước ngầm bên dưới giếng vẫn còn tồn đọng, cho nên hiện tại mới trào lên?
Mặc dù viện cớ, nhưng Diêu Vũ vẫn hiểu rất rõ, thế giới này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện quái sự.
Chuyện dị thường, tất có quỷ!
Quả nhiên, cái gì không nghĩ thì thôi, Diêu Vũ chỉ vừa nghĩ, từ bên dưới giếng liền đã nhanh chóng dâng lên thi thủy.
Không giống với khi nãy không khí thoáng đãng, hiện tại, ở trong một không gian chật hẹp, mùi hôi liền giống như đánh thẳng vào trong đỉnh đầu của Diêu Vũ, đem y xông đến choáng váng.
Nhưng làm Diêu Vũ kinh sợ nhất chính là, ở bên dưới thi thủy, y còn có thể nhìn thấy từng đám tóc đen trôi nổi như thủy tảo, cùng từng tấm da mặt trắng nhợt.
Không giống với lần trước đứng ở trên giếng, không nhìn thấy được tường tận quá trình. Lúc này, sắc mặt Diêu Vũ cũng đã tái xanh như màu lá, vội vã dùng hết sức bình sinh nắm chặt sợi dây, không ngừng hướng bên trên đu.
Diêu Vũ lúc này đang ở cách miệng giếng khoảng hai mét. Hai tay bởi vì dùng sức quá mạnh, chống đỡ sức nặng của cả cơ thể, nên mỗi sợi cơ đều đang điên cuồng phát lực, căng cứng như dây đàn, tựa như lúc nào cũng có thể đứt đoạn.
Thế nhưng, không có đủ dư tâm để ý hai tay đau nhức, tê mỏi, Diêu Vũ chỉ có thể đem cả sức từ lúc bú sữa mẹ đều mang ra, hướng về phía trên bò, bò, bò.
Lần đầu tiên trong đời tập bò như thế nào, bây giờ liền cố gắng bò như thế ấy.
Thế nhưng, tốc bộ bò của Diêu Vũ hiển nhiên cũng sẽ không nhanh bằng tốc độ dâng lên của thi thủy. Y chỉ mới đu người lên được hai ba tấc, nước cũng đã nhanh chóng dâng lên đến nửa giếng.
Quan trọng nhất là, từng dãi tóc đen còn đang không ngừng hướng về phía y lung lay huơ chụp, tựa như từng đầu hắc xà, muốn đem y bắt lấy, dung nhập vào nhau.
Đám tóc đen này rất dài, chí ít cũng vươn ra được nửa mét có hơn.
Theo thi thủy dâng lên, Diêu Vũ phảng phất còn có thể nghe thấy từ trong miệng của đống mặt người kia, không ngừng truyền tới tiếng kêu the thé, mang theo mê hoặc:"Diêu Vũ..."
"Diêu Vũ..."
"Diêu Vũ..."
Thời khắc này, y đã bị lệ quỷ khóa chặt, muốn tao ngộ tập kích!
Mặc cho 'bùa đòi mạng' ngày càng đến gần, Diêu Vũ cũng không hề mất đi hy vọng, vẫn tiếp tục theo dây thừng bò lên trên.
Chỉ là, tốc độ dâng của nước thật sự là nhanh lắm! Trong thoáng chốc, khoảng cách giữa hai bên đã không còn lại là bao, nhiều nhất qua nửa phút, y liền sẽ bị theo kịp.
Lúc này, nhìn bầu trời to bằng chiếc vung trên đỉnh đầu, trong mắt Diêu Vũ liền ánh lên vẻ không cam lòng.
Một mét nửa, vỏn vẹn chỉ là một mét nửa, y đã sắp có thể vươn tay bám vào trên miệng giếng. Thế nhưng, khoảng cách này bỗng dưng lại trở nên vô cùng xa xăm, trở thành một bước ngoặt vĩnh viễn không thể chạm tới.
Y không cam tâm!
Rất không cam tâm!
Cho dù đã chuẩn bị tinh thần đi chết, nhưng y cũng không muốn buông xuôi, chết một cách biệt khuất như vậy.
Chí ít không phải ở đây, biến thành thứ quỷ xấu xí đó.
So với bị nó giết, y thà rằng tự tay bóp chết mình còn hơn.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi lên vầng trán của Diêu Vũ. Khó khăn lắm mới có thể xua tan được một chút hắc ám ở trong giếng.
Lúc này, ánh mắt bỗng chốc trở nên kiên quyết, Diêu Vũ liền cắn răng, hướng về miệng giếng kêu gọi:"Trác Thiên Hạo!"
Chỉ là, không giống với lần trước hay trong tưởng tượng của Diêu Vũ, mấy giây trôi qua, Trác Thiên Hạo cũng chưa từng xuất hiện.
"Trác Thiên Hạo, cứu ta, ta sắp bị thứ gớm ghiếc này giết chết rồi, mau cứu ta đi Trác Thiên Hạo..."
Chỉ là, mặc cho Diêu Vũ có kêu gào đến khàn cả giọng, quỷ tân lang vẫn chưa từng làm ra bất kì đáp lại nào, cũng không hề có ý muốn xuất thủ.
Tựa như, hắn đã có ý định muốn từ bỏ y...
Vừa nảy sinh ra suy nghĩ này, Diêu Vũ đã tự mình dọa sợ chính mình. Tâm tư trong nháy mắt loạn như ma, cảm nhận được mũi chân chạm đến một chút ướt át. Vội vã co chân lên, Diêu Vũ liền có chút tuyệt vọng cầu cứu.
"Ta biết ngươi ở đó mà, làm ơn, mau cứu ta đi, ngươi không muốn ta nữa rồi sao?"
Nói ra câu cuối, Diêu Vũ cũng không hiểu thấu lại có chút ủy khuất.
Y biết, y không cho quỷ tân lang được bất kì chỗ tốt gì, nhưng vẫn cứ hướng đối phương cầu cứu, đó là không công bằng.
Đối phương cứu y, là thiện tâm. Còn không cứu, cũng là chuyện vô cùng dễ hiểu, y căn bản là không có quyền gì để oán trách.
Y cũng không cảm thấy trên người mình có chỗ nào đặc biệt, có thể một mực cầm giữ đối phương.
Người như y, ở bên ngoài đưa tay liền chính là một bó. Không có y, đối phương muốn tìm một người khác, đơn giản là dễ như trở bàn tay.
Cho nên, từ đầu tới cuối, đều là y tự dát vàng lên mặt mình. Cảm thấy đối phương không phải bản thân liền không thể.
Cóc ba chân khó tìm, người có hai chân giống y, trên đời này còn thiếu sao? Nói không chừng, kẻ đó còn sẽ so y càng biết nịnh bợ hắn, chiều chuộng hắn, đem hắn cung phụng thành thần hộ mệnh.
Bây giờ nghĩ thông suốt, tâm lại giống như có chút...chua xót.
**Trời nóng rồi, vớt 🐠 thôi.