Cửa lớn của Doanh Sơn hí tràng vẫn còn bảo dưỡng rất là tốt, có lẽ bởi vì bên trên đã được mạ lên một tầng hoàng kim.

Nhìn xem thời gian, phát hiện hiện tại cũng chỉ mới hơn sáu giờ tối, đám người liền mạnh dạn hơn rất nhiều. Sau khi A Thiết dùng tay đẩy đại môn ra, liền nối đuôi nhau bước vào trong.

Bên trong so với tưởng tượng của bọn họ còn phải rộng lớn. Xung quanh là bốn bức tường vây thật cao, chí ít cũng có mấy mươi trượng, tựa như một cái lồng giam. Muốn trốn thoát, trừ phi là có thể mọc cánh bay lên trời.

Không gian ở đây rất trống trải, trên sân lớn, không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào, thậm chí cả cây cỏ cũng không hề tồn tại.

Mà ở xa xa, đối diện với cửa ra vào, thì lại chính là một sân khấu cực lớn được dựng bằng gỗ đàn, quét sơn đỏ. Bởi vì thời gian đã quá lâu, nên nước sơn bên trên cũng đã có chút bong tróc.

Ở phía trước, bên trên, và xung quanh kháng đài, liền là vô số mành vải giăng đầy khắp nơi, bốn góc dựng thẳng bốn giá đặt nến. Từ chất lượng tới xem, tựa hồ là làm bằng vàng.

Nhưng còn tốt, bên trên giá nến đã phủ lên một tầng bụi dày, sáp nến cũng đã cháy cạn. Rõ ràng là lâu năm không có người sử dụng đến.

Kể từ một khắc tiến vào hí tràng, Diêu Vũ liền đã đem hỷ nến giấu kỹ. Nhưng không biết có phải yếu tố tâm lý hay không, thời khắc này, y lại có một loại ảo giác như bản thân đang quay trở lại ngày thăm dò phủ trạng nguyên của Trác Thiên Hạo.

Bốn phía quá tĩnh mịch, quá an bình.

Ở một chỗ hung địa như thế này, càng yên bình, liền sẽ càng đáng nghi.

Bốn người bọn họ càng ngày càng đến gần kháng đài. Đương nhiên, không phải vì bọn họ muốn chủ động tìm chết. Mà là bởi vì, nếu muốn xâm nhập vào nội bộ của hí tràng, bọn họ nhất định liền phải vượt qua đây.

Trong lúc những người khác không ngừng nhìn quanh. Thì Lý Nhược Đồng lại vô tình va phải đồ vật gì đó đang treo lơ lửng trên không trung. Khiến cho nàng không khỏi hét toáng lên.

Tiếng thét chói tai của nữ nhân, làm cho ba nam nhân khác ở đây đều nhảy dựng một cái. Vẫn là Cao Văn phản ứng nhanh, lập tức đưa tay bịt kín miệng nàng, nhanh chóng kéo nàng ra sau.

"Ngươi điên rồi à? Muốn hại chết chúng ta sao?!!"

Nghe thấy âm thanh giận dữ đè nén của Cao Văn, Lý Nhược Đồng liền chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại được.

Ở bên cạnh, A Thiết liền đã cùng Lâm Dương chủ động tiến lên, điều tra xem đồ vật treo lơ lửng mà Lý Nhược Đồng va trúng là gì.

Đến tận khi nhìn thấy được chân diện mục của vật này, hai người bọn họ mới có thể thở phào một hơi. Có chút oán trách quay đầu nhìn Lý Nhược Đồng:"Là vải lụa cột lại thành một đoàn."

Đúng vậy, ở trong tay A Thiết lúc này liền chỉ là một cái bao lớn giống như con nhộng, quấn quanh tầng tầng băng vải.

"Không phải quỷ nô liền tốt." Thân thể căng thẳng thoáng thả lỏng, Cao Văn liền thở dài đem Lý Nhược Đồng thả ra.

Lúc này, biết mình sai, Lý Nhược Đồng liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hướng những người khác ra vẻ đáng thương, sợ hãi bọn họ bởi vì phật lòng mà bỏ mình lại.

Từ đầu chí cuối đều đứng ở cuối đội ngũ không nói lời nào, hiện tại, Diêu Vũ rốt cuộc cũng mở miệng dò hỏi:"Cao đại ca, quỷ nô là gì vậy?"

"Quỷ nô sao?" Được người thỉnh giáo, Cao Văn ngay tức khắc liền ưỡn thẳng sống lưng, tựa hồ rất hăng hái, bắt đầu ra vẻ cao thâm đến 'truyền đạt' tri thức.

"Khi ma quỷ đạt tới cấp độ Đỉnh cấp hồng y, đều sẽ có một loại năng lực. Đó chính là biến người bị mình giết chết thành quỷ nô."

"Quỷ nô là một phần của lệ quỷ, hoàn toàn nghe theo phân phó của đối phương. Một khi lệ quỷ bị tiêu diệt, quỷ nô cũng sẽ theo đó tan biến khỏi thiên địa."

"Theo thông tin cơ mật ta có được, ở Doanh Sơn hí tràng này cũng có một cái Đỉnh cấp hồng y, danh xưng là quỷ con hát. Cho nên, nơi đây sẽ tụ tập không ít quỷ nô. Mọi người nên cẩn thận hơn một chút."

Hiện tại, Diêu Vũ rốt cuộc cũng đã hiểu được vì sao Cao Văn lại là người có tiếng nói nhất trong ba người còn lại rồi.

Rất đơn giản, bởi vì gã cũng giống như Tiểu Dịch và Lưu Vạn Hoa, đều là người nắm được ít nhiều tin tức 'nội bộ'. So với người bình thường, hiển nhiên sẽ lộ ra ưu thế.

Chỉ là lúc này, sự chú ý của Diêu Vũ lại càng rơi vào trên quỷ nô hơn.

Bất tri bất giác, y lại đột ngột nghĩ tới người giấy trong phủ của Trác Thiên Hạo, còn có người giấy thế mạng nằm trong ba lô của mình.

Nói như vậy, người giấy liền chính là quỷ nô của hắn?

**Thấy vài bạn hơi bỡ ngỡ, truyện này ta có tag NP ngay từ đầu rồi nha. Nếu không có gì ngoài dự đoán thì sẽ là 3P.

**Ngoài ra, giải thích luôn vấn đề Trác Trác bị người phong ấn, và bị hoàng đế đóng đinh.

=>Có nghĩa là ẻm bị đóng đinh trước, hồn phách bị giam trong quan tài, nhưng vẫn có thể sử dụng dây xích để công kích các loại, chỉ là bởi vì chân thân không thể ra khỏi quan tài, nên thực lực có chỗ giảm mạnh thôi. ( điển hình là hiện tại)

=>Còn bị phong ấn, thì có nghĩa là ngay cả xích sắt của ẻm cũng đều không dùng được luôn, giống như bị chết máy, không cảm nhận được thế giới xung quanh. ( Điển hình là lúc 🐠 mới vào phủ trạng nguyên, chưa xé lá bùa xuống.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play