"Phật tổ phù hộ, phật tổ phù hộ." Chắp tay lẩm bẩm cầu nguyện, Diêu Vũ rốt cuộc vẫn là cất bước tiến vào trong sân.

Vừa bước vào, Diêu Vũ liền đã bị mùi mốc trong không khí, xen lẫn với từng tầng bụi làm cho không thể không nâng tay áo lên che mũi.

Phủ trạng nguyên nói gì thì cũng là nơi mà hoàng thượng ngự ban, nên mặc dù không tính là sa hoa trụy lạc, nhưng cũng không hề nhỏ bé một chút nào.

Mặc dù kiến trúc có nhiều chỗ đã đổ nát, nhưng vẫn không khó nhìn ra được, lúc đương thời, nơi này đã từng phong quang bậc nào.

Cây cối bên trong phủ đệ đã sớm tan hoang, gần như là không tồn tại bất cứ sự sống gì, ngay cả một ngọn cỏ khô cũng không có.

Giày của Diêu Vũ đạp trên đất, để lại từng hàng dấu chân dính đầy tro bụi. Vừa đi, Diêu Vũ không chỉ phải thời thời khắc khắc cảnh giác xung quanh, mà còn phải chú ý dưới chân mình. Sợ vô ý giẫm phải nhánh cây khô bên trên.

Bên ngoài sân lớn của phủ đệ, ngoại trừ có chút im ắng ra. Xem như cũng là hữu kinh vô hiểm.

Bởi vì không biết vị trí cụ thể của cỗ quan tài kia ở đâu. Nên Diêu Vũ cũng chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc tìm kiếm từng nơi một.

Sân lớn dẫn đến hai hướng một trái một phải. Mỗi bên đều được xây một vách tường ngăn cách, chỉ có thể thông qua cổng vòm tròn để đi sang bên kia.

Đứng nhìn hai lối vào chìm trong bóng đêm kia. Bản năng thân thể lúc này lại bất chợt hướng Diêu Vũ mách bảo, để y tránh xa lối vào bên tay phải đi.

Đưa mắt liếc nhìn lối đi bên phải. Tuân theo bản tâm, Diêu Vũ liền dứt khoát đi vào trong cổng vòm phía bên trái. Trong lòng thầm nhủ, nói không chừng đồ vật là đặt ở bên trái...đi?

Y mới không thừa nhận, chính mình đã có chút túng quẫn đâu.

Thế nhưng, là phúc không là họa, là họa tránh không thoát. Diêu Vũ không ngờ rằng, lối đi bên trái này cũng không hề bình yên như y đã nghĩ.

Nơi đây giống như là nơi ở của hạ nhân trong phủ. Trên sợi dây đồng kéo dài hai bên đường đi, chính là từng chiếc đèn lồng trắng rách rưới, không ngừng đung đưa trong gió. Bầu không khí vô duyên vô cớ có chút lành lạnh.

Nhiều năm không quét tước, khiến lá cây rụng đầy sân, phân hủy tạo thành một lớp đất mùn. Giày đạp lên bên trên, mang theo cảm giác ẩm ướt, tạo cho người ta ảo giác giống như đang đạp lên xác chết mà đi.

Vượt qua con đường nhỏ. Hình ảnh một bóng ma đột ngột từ bên vệ đường nhảy ra, cũng không hề xuất hiện giống trong tưởng tượng của Diêu Vũ.

Trái lại, đến tận khi y xuất hiện trước viện lạc của hạ nhân. Cũng chưa từng xảy ra bất cứ quái dị gì.

Loại bình yên này, không chỉ không khiến Diêu Vũ buông lỏng cảnh giác. Ngược lại, lại càng thêm ngưng trọng.

Khốn kiếp, cứ có cảm giác như phía trước có một cái hố to đang đợi y nhảy vào vậy!

Nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, nhất thời, Diêu Vũ lại có xúc động muốn xoay người đi trở về.

"Được rồi. Nếu ngay cả căn phòng này cũng không dám bước vào. Thì còn nói gì làm nhiệm vụ nữa chứ?! Diêu Tiểu Ngư, to gan lên nào! Ta tin tưởng ngươi!"

Ở trong lòng tự cổ vũ chính mình, Diêu Vũ rốt cuộc vẫn là nhích chân, từng chút một tiếp cận gian phòng ở đằng xa. Rất nhanh liền đứng trước cửa phòng.

Bàn tay vịn lên ván cửa. Lần này, Diêu Vũ đã học thông minh hơn. Sau khi xác định sẽ không có gió lớn thổi tới như khi nãy, y mới nhẹ tay đẩy cửa ra. ngôn tình sủng

Nhưng một khắc ánh mắt rơi vào trong gian phòng. Thân thể Diêu Vũ liền lập tức đờ ra, như bị người ấn nút tạm dừng.

Chỉ thấy, bên trong gian phòng này, trên xà nhà thế mà lại treo đầy trát chỉ nhân hình thù kỳ quái, mặt vẽ tiếu dung âm trầm. Họa tác chân thật đến mức cho người ta cảm giác, trước mặt cũng không phải người giấy. Mà là từng người sống sờ sờ đang bị treo cổ.

Lúc này, ánh mắt của những trát chỉ nhân này đều là đang hướng về phía Diêu Vũ, nhìn chòng chọc vào y. Con ngươi âm u, mang theo từng cỗ băng lãnh.

Chỉ cần là người tin thuyết quỷ thần đều sẽ biết đến khái niệm vẽ rồng không điểm mắt. Càng đừng nói đến vẽ người giấy.

Hơn nữa, còn là loại người giấy chuyên dùng để hợp táng trong tang sự như thế này!

"Phù, chỉ là người giấy mà thôi..." Nhìn những người giấy này bị gió thổi đong đưa qua lại. Mặc dù trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng Diêu Vũ vẫn là cố ép chính mình trấn định lại. Vươn tay ra sau kéo khóa ba lô, đem đèn pin lấy ra.

Dù cảm thấy khả năng quan tài của quỷ tân lang đặt ở bên trong là không cao. Nhưng ôm tâm lý thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Diêu Vũ liền cố chấp tiến vào nơi quỷ quái này.

Diêu Vũ bước vào phòng, lúc này mới phát hiện, số lượng trát chỉ nhân ở đây giống như còn vượt qua tưởng tượng của y rất nhiều.

Lít nha lít nhít một mảnh, trên xà nhà, vách tường, gầm giường, trên giường,... Mỗi người một vẻ, tư thế cũng không giống nhau. Trong màn đêm, càng lộ ra vẻ khiếp người.

Thời khắc này, Diêu Vũ hiển nhiên cũng biến thành người sống cuối cùng ở đây. Y tận lực không cho chính mình chạm vào những người giấy này, tiếp tục đi sâu vào trong.

Gian phòng này rộng lớn hơn rất nhiều so với suy nghĩ của Diêu Vũ. Hai bên trải dài từng dãy giường gỗ. Mền chiếu được gấp gọn ở đầu giường, mang theo mùi cũ mốc gay mũi. Trong bóng đêm, lại chẳng khác gì từng nấm mồ.

Linh cảm mách bảo chính mình cách xa hai dãy giường này ra. Diêu Vũ cũng đã đặt ra mục tiêu, chỉ cần đi đến gần cuối gian phòng. Nếu không nhìn thấy thứ gì liên quan đến linh cữu, y liền sẽ lập tức rời đi.

Chỉ là, Diêu Vũ mơ rất đẹp. Nhưng đời lại không hề giống như là mơ.

Bởi vì càng di chuyển, Diêu Vũ lại càng nhận ra rất nhiều chỗ không đúng. Ở sau lưng, phảng phất luôn có rất nhiều ánh mắt nhòm ngó theo y.

Nhưng đợi khi y quay lại, phía sau lại không có gì bất thường. Chỉ có từng đầu trát chỉ nhân xếp thành hàng.

Lần nữa quay đầu, chuẩn bị tiếp tục đi về trước. Nhưng lần này, bước chân của Diêu Vũ đã không thể không khựng lại. Rốt cuộc cũng phát hiện ra dị dạng.

Khoan đã, người giấy treo trên xà nhà trước mặt y này. Khi nãy con ngươi không phải là đang nghiêng về bên trái sao? Sao bây giờ lại biến thành nghiêng về bên phải rồi?

Gió có thể thổi bay con ngươi của người giấy à?

**Thuộc tính:

- -Tính danh: Diêu Vũ.

- -Sinh thần: 20 - 1.

- -Chiều cao: 1m81.

- -Nick name: Tiểu Ngư.

- -Thuộc tính: Dương quang, thần kinh thép, phúc hắc, cường thụ.

- -Lý tưởng sống: khôi phục ký ức, rời khỏi thế giới quỷ quái này.

( Trong tiếng Trung, từ Vũ - 雨 và từ Ngư - 魚 có cách phát âm rất giống nhau |yǔ| và |yú|. Nên tên của Diêu Vũ 遥雨 - |yáo yǔ| ( mưa bay) có thể đọc láy thành Dao Ngư 鰩魚 - |Yáo yú| ( cá đuối bay). Nick name Tiểu Ngư cũng là do đây mà ra.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play