"Lệ quỷ đa phần đều sẽ hoạt động theo một quy tắc nhất định, cũng như ở yên một chỗ, chỉ cần các ngươi đừng chủ động đi gây sự, bọn chúng liền sẽ không đoái hoài tới các ngươi."

"Đương nhiên, nếu gặp phải lệ quỷ có thể di chuyển khu vực hoạt động, vậy các ngươi liền xem những lời bên trên thành gió thoảng mây bay đi, rửa sạch cổ chờ chết là được."

"Đối phó với lệ quỷ, những thứ súng ống này của các ngươi...căn bản đều là thùng rỗng kêu to. Ta đề nghị các ngươi nên nghiên cứu phương pháp để người thường khống chế lệ quỷ, trở thành Linh Sư. Chỉ có như vậy mới có thể có sức chống lại với lệ quỷ."

"Ngoài ra, thời kỳ đầu thì nên ưu tiên sưu tầm linh dị vật phẩm. Với năng lực của quốc gia, ta tin tưởng có thể dễ dàng làm được việc này..." Đem những gì nên nói đều nói, cũng không để ý tới bọn họ nữa, Diêu Vũ liền ra hiệu Vệ Tử Khâm rời đi.

Kỳ thực, y có thể lựa chọn ở lại, dù sao, có ba vị hung thần ở bên, nếu y muốn giúp chính phủ, khẳng định sẽ mang lại hiệu quả rất lớn, biến thành định hải thần châm cũng không phải là nói ngoa.

Thế nhưng, nếu nghĩ tới cảm thụ của bọn họ, y lại không thể không ích kỉ được. Bởi vì, bọn họ dù sao cũng là lệ quỷ, không phải người, đạo bất đồng tương vi mưu, để bọn họ ở giữa thế giới của người thường, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.

Nên tốt nhất, vẫn là để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, nhân loại tự mình thích nghi với hoàn cảnh sống mới.

'Lộc cộc' 'lộc cộc' Tiếng vó ngựa vang dội giữa đêm, nhìn xem từng dãy đèn đường vỡ nát lướt qua người, cùng với gió lạnh cuốn tới, Diêu Vũ liền chỉ đường cho Vệ Tử Khâm, để hắn chuyển hướng tới ngã ba đập chứa nước. đam mỹ hài

"Tử Khâm này, đợi khi trở về rồi, ta sẽ đổi một băng vải mới cho ngươi. Dây vải này đã cũ rồi, cũng nên vứt bỏ." Đáy lòng khẽ động, Diêu Vũ liền cười nói.

Nhưng đáp lại y, lại chỉ là cái lắc đầu tràn ngập dứt khoát của Vệ Tử Khâm. Ngay tức khắc, y liền đã đoán được bản ý của hắn:"Không nỡ vứt đi sao? Cũng đúng, dù sao nó cũng xem như là tín vật định tình của chúng ta."

"Như vậy, giặt sạch rồi đặt vào trong hộp mang đi cất, có được hay không?"

Năm phút sau, đập chứa nước to lớn, hùng vĩ, mang đến cảm giác bao la như đứng trước hải dương liền đã xuất hiện trong tầm mắt Diêu Vũ.

Giây phút này, cũng không cần gắng sức tìm kiếm, dựa vào vết chu sa trên cổ tay, y cũng đã có thể chuẩn xác tìm được vị trí của Mặc Phong. Bắt đầu dọc theo sông lớn tìm kiếm.

Cuối cùng, sau khi vòng qua một mảnh rừng cây nhỏ, Diêu Vũ rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được hí tràng quen thuộc trong trí nhớ. Chỉ khác biệt ở chỗ, hí tràng lúc này lại là dựng lên ở giữa một khu dân cư, phá lệ bắt mắt.

Không biết có phải là nghe được thông báo trong phát thanh hay không, người dân sinh sống ở đây đều đã đóng chặt cửa, trốn trong nhà không ra, khiến cho đường phố tĩnh lặng đáng sợ.

Nhưng làm Diêu Vũ chú ý hơn, lại chính là từng sợi hắc khí, tựa như sương khói đang thông qua khe cửa, từ trong khí tràng rò rỉ ra ngoài kia.

Từ trên lưng ngựa bò xuống, Diêu Vũ trong nháy mắt liền chạy tới, trực tiếp đem đại môn hí tràng đẩy ra. Chỉ có cảm giác cổ tay đã lạnh thấu:"Mặc Phong!!!"

Vừa bước vào, ánh vào mắt Diêu Vũ liền chính là một dãy ghế ngồi được xếp chỉnh chỉnh tề tề trên sân lớn, đại đa số đều là ghế trống, ngoại trừ hai thân ảnh một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau trên hàng ghế đầu kia.

"...Cho nên ngươi liền lao lên? Ngươi là đồ ngốc sao? Bị người khác gài bẫy cũng không biết, nếu không phải ta kịp thời xuất hiện, ngươi hiện tại đã biến thành chất dinh dưỡng trên cái cây khô đó rồi."

"Có phải bình thường ta quá tốt với ngươi, nên ngươi mới không biết nhân tâm hiểm ác hay không, đúng là tức chết ta mà..."

Nhìn xem khung cảnh tường hòa trước mặt, Diêu Vũ liền bất giác thu lại bước chân cùng tiếng gọi của mình, yên lặng đứng xem Mặc Phong một bên quấn vải chữa thương cho Nhược Mộng, một bên lại giận dữ càu nhàu.

Mà Nhược Mộng, rõ ràng đã là một lão bà bà, nhưng vẫn giống như hài tử mắc lỗi, yên lặng chịu mắng.

Không biết có phải vì quá chú tâm hay không, Mặc Phong thậm chí còn không cảm nhận được xao động của hôn khế, đến tận khi vết thương trên người nàng đều đã khép lại, hắn mới nâng mắt nhìn về phía Diêu Vũ, ngay tức khắc, thần sắc ghét bỏ đã lập tức rút đi, thay vào đó là vẻ mừng rỡ như điên.

"Tiểu Ngư nhi! Em đến tìm ta sao?"

Âm thanh Mặc Phong chỉ vừa vang lên, Diêu Vũ liền đã cảm thấy một luồng gió lướt qua mặt. Đợi khi y phản ứng lại, cánh tay liền đã lập tức bị người nắm lấy, nhãn thần đối diện với một đôi mắt xám xịt, nhưng lại vô cùng linh động.

"Tiểu Ngư nhi, em không biết đâu, chỉ vừa đi tới nơi này, ta liền đã dự định ra ngoài tìm em. Nhưng không ngờ rằng...nữ nhân đó lại ngốc nghếch như vậy, không biết vì sao lại nổi lên xung đột với quỷ thụ, còn suýt chút liền bị đối phương xử lý rồi."

"Cho nên, vì cứu nàng, ta mới chậm trễ thời gian..." Dư quang nhìn thấy Vệ Tử Khâm chầm chậm theo sau Diêu Vũ bước vào, Mặc Phong liền đã xụ mặt, hung hăng trừng Nhược Mộng, khiến nàng không khỏi cúi đầu.

Phát hiện động tác nhỏ giữa bọn họ, ánh mắt Diêu Vũ cũng liền thoáng nhu hòa. Trong lòng thầm cảm thấy cao hứng, xem ra, những ngày qua, tình cảm của bọn họ đã tốt hơn rất nhiều, chí ít, mối quan hệ đã không còn cứng nhắc như ban đầu nữa.

Đây là chuyện mà y rất vui lòng nhìn thấy.

Chỉ là, đợi khi thu hồi tầm mắt, Diêu Vũ lại chợt cảm nhận được, ánh mắt của nam nhân đối diện tựa hồ lại trở nên có chút là lạ. Quả nhiên, ngay tức khắc, âm thanh của hắn liền đã vang lên:"Tiểu Ngư nhi, ta nhớ em muốn chết! Mau cho ta hôn một cái nào..."

Dứt lời, cũng không để Diêu Vũ phản ứng lại, Mặc Phong liền đã lập tức tập kích. Thế nhưng, vẫn còn chưa thành công, bả vai của hắn liền đã bị một bàn tay trắng bệch nhẹ nhõm đẩy ra.

Cùng lúc đó, Diêu Vũ chỉ có cảm giác thân thể lảo đảo, sau gáy liền đã rơi vào trong một lồng ngực rắn chắc, lạnh lẽo. Bàn tay nam nhân trực tiếp vòng qua eo y, vịn vào trên chiếc áo thun trắng đang vén một góc lên kia.

Dù cho không nhìn thấy, nhưng Diêu Vũ vẫn có thể đoán được chủ nhân vòng tay này là ai. Quả nhiên, vừa quay đầu, y liền đã lập tức thấy được sườn mặt thanh lãnh như họa của đối phương.

"Trác đại nhân..."

Thấp giọng gọi, nhìn xem ba nam nhân, nhân lúc bọn họ đều tập hợp lại chung một chỗ, Diêu Vũ liền mỉm cười, nói ra mong muốn mà bản thân đã suy tính khá lâu.

"Mặc Phong, Tử Khâm, ba người có muốn cùng ta tìm một nơi yên tĩnh, không người qua lại sinh sống. Ngày ngày trồng rau, nuôi gà, trải qua cuộc sống bình thường hay không?"

"Mặc kệ hết thảy những chuyện trong quá khứ, cũng mặc kệ những thứ trong tương lai, dù cho quỹ tích biến thành thế nào, đều không còn liên quan đến chúng ta nữa..."

Thấp giọng tường thuật, vô tình phát hiện ánh mắt đang len lén dõi theo của Nhược Mộng, Diêu Vũ mới chợt bổ sung:"Còn có hung thần tỷ tỷ nữa, chúng ta cũng sẽ mang theo nàng..."

Dù tương lai, y sẽ không nhúng tay vào chuyện ở thế giới này nữa. Nhưng hiện tại, mang đi 4 vị hung thần, y cũng đã xem như đưa đến cống hiến không nhỏ cho thế giới này rồi.

Về phần mong ước của y, đặt ở cổ đại, tựa như gọi là...rửa tay gác kiếm...không đúng, không đúng, phải là quy ẩn giang hồ, ẩn cư sơn dã mới đúng!

Cũng không biết bọn họ có đồng ý hay không...

Thời khắc này, không ngờ được Diêu Vũ sẽ đột ngột đề cập loại chuyện như vậy, ba nam nhân đều không khỏi sững sờ. Mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng rốt cuộc, nhìn xem đỉnh đầu của Diêu Vũ, từ trong miệng bọn họ vẫn là cùng lúc thốt lên mấy chữ:"Được thôi."

"Chúng ta đi với ngươi."

Thiên hạ rộng lớn, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, vĩnh viễn không bao giờ chùn bước, cũng sẽ không hối hận.

- --------------Chính văn hoàn-------------

**Thế là sau thời gian dài đồng hành cùng nhau, truyện đã đến đại kết cục rồi. Tiếp theo sẽ còn mấy chương phiên ngoại nữa, mọi người nhớ đón xem nhé!

**Chương H có lẽ sẽ duyệt hơi lâu, nên nếu trễ chương, mong mọi người thông cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play