"Alo, có phải đồng chí cảnh sát hay không? Tôi muốn báo án, địa điểm là khu trọ số 1A23 ở phía đông Lâm Hải thị."

"........................"

Trời chỉ vừa tờ mờ sáng, trước đầu hẻm nhỏ liền đã đậu sẵn một chiếc xe cảnh sát với ánh đèn nhấp nháy. Từ trong xe, hai vị cảnh quan dáng người mập mạp, sắc mặt vẫn còn có chút ngáy ngủ liền đã bước xuống, đi vào trong.

Chỉ vừa đến trước khu 1A23, bọn họ liền đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, cũng tức là chủ khu trọ đã sớm đứng chờ từ lâu. Không muốn nói nhảm, một vị cảnh quan liền đi thẳng vào vấn đề chính:"Là bà báo án?"

"Đúng, đúng, là tôi, tôi là chủ của nhà trọ này." Nhìn thấy cảnh sát, bà chủ rõ ràng cũng có chút hoảng sợ, nhưng vẫn mừng rỡ ra mặt.

Không quan tâm thái độ dè dặt của bà ta, cảnh quan còn lại liền đã che miệng ngáp một tiếng, truy hỏi:"Đem tất cả mọi thứ bà biết nói rõ ràng thử xem. Không được phép nói láo! Bà nên biết, báo án giả là tội không nhẹ đâu."

"Vâng..." Gật đầu như trống bỏi, bà chủ liền đem đầu đuôi mọi chuyện nói ra:"Hai vị cảnh quan có lẽ cũng biết, khu nhà trọ này của tôi tương đối vắng vẻ, người vào ở cũng không tính nhiều. Trong đó đa phần đều là người lớn tuổi..."

"Cho nên, đối với một số người có đặc điểm nhận dạng đặc biệt, tôi sẽ thập phần để ý."

"Nói điểm chính." Cảnh sát có chút mất kiên nhẫn cắt ngang. Dù sao, đổi lại thành ai đi nữa, mới sáng sớm liền đã bị người từ trên giường gọi dậy, có thể vui vẻ mới là lạ.

Không dám vòng vo nữa, bà chủ chỉ có thể giản lược mọi chuyện, nhất nhất nói ra:"Ở lầu ba của tòa nhà này, có một chàng trai trẻ sinh sống một mình. Người này ăn mặc bình dị, thường xuyên ra ngoài, đôi khi mười ngày nửa tháng không trở về cũng là chuyện bình thường."

"Hơn nữa, tiền phòng cũng trả rất đầy đủ..." Nhận thấy tầm mắt bất thiện của cảnh sát, biết chính mình lại nhiều lời, bà chủ liền lập tức bổ sung:"Nhưng một tuần trở lại đây, biểu hiện của cậu ta lại vô cùng kỳ lạ."

"Sau khi ra ngoài mấy ngày trở về, cậu ta liền giống như là thất hồn lạc phách. Rõ ràng đêm khuya đều ở nhà, nhưng lại không hề mở đèn. Thậm chí, ngay cả nửa điểm âm thanh cũng không phát ra."

"Nếu không phải biết rõ cậu ta ở bên trong, tôi cũng đã cho rằng, căn phòng đó vốn dĩ không có người." Nói đến điểm mấu chốt, bà chủ liền không khỏi đè thấp giọng.

"Trọng điểm nhất chính là ba ngày gần đây, kể từ buổi tối nhìn thấy cậu ta từ bên ngoài trở về, mang theo túi lớn túi nhỏ, tôi liền đã không còn thấy cậu ta đi ra ngoài nữa."

Ở bên cạnh, cảnh quan kia liền đã theo bản năng phản bác:"Người trẻ tuổi bây giờ đều không phải như vậy sao? Một bộ máy tính, một đống đồ ăn nhanh, ở nhà nửa tháng đều là chuyện thường..."

Chỉ là, nhớ tới những lời ban đầu của bà chủ, cảnh quan liền không khỏi im bặt mà dừng. Bởi vì, như bà ta nói, chàng trai đó trước kia rõ ràng là rất thường xuyên ra ngoài, cũng không phải trạch nam...

"Chuyện thường sao? Vậy cảnh quan, xin hỏi, những người trẻ tuổi mà ngài nói sẽ ở nửa đêm tắt hết đèn trong nhà, sau đó dùng đĩa nhạc phát tới phát lui một bản hí khúc chói tai trong suốt ba ngày liên tục, còn thay tất cả rèm cửa của mình thành màu đỏ, đem người giấy treo trên cửa sổ sao?"

Nhìn vẻ mặt trắng bệch của bà chủ, tưởng tượng đến những gì bà vừa miêu tả, hai vị cảnh sát này cũng không khỏi rùng mình. Rốt cuộc cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Bởi vì bà chủ có chìa khóa dự phòng, nên ba người bọn họ là trực tiếp mở cửa đi vào. Quả nhiên, đúng với những gì bà chủ nói, trong phòng thật sự đang phát lên một bài hí khúc tràn ngập thê lương, mành cửa cũng là một màu đỏ chói, trên khung cửa còn treo lên hai người giấy khuôn mặt quỷ dị, phấn son lòe loẹt.

Nhìn thấy một màn này, bọn họ thậm chí còn cảm thấy, liệu đây có phải là đang làm tà thuật gì hay không.

Nhưng kỳ quặc chính là, trong phòng lại không có người!

Không thể làm gì khác hơn, hai vị cảnh quan chỉ có thể chia nhau ra tìm. Cuối cùng liền tìm được một người đang co người nằm trong ngăn mát tủ lạnh, trong tay cầm một cây nến đỏ...ngủ đến thật ngon.

Khi bị bọn họ đánh thức, y thậm chí còn mơ màng ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi:"Các vị...đây là chuyện gì?"

Cuối cùng, Diêu Vũ vẫn là bị mời một chuyến đến sở cảnh sát. Sau khi tìm đủ mọi cách đến bịa chuyện, y mới miễn cưỡng khiến cảnh sát tin tưởng lời biện bạch của mình. Nhưng dù vậy, trước khi được thả ra, y vẫn là bị mắng cho một trận.

Lần nữa trở về nhà trọ, không nhìn vẻ mặt quẫn bách của bà chủ, Diêu Vũ liền mở cửa đi vào. Chỉ là, trong lúc y đang rửa mặt, để bản thân tỉnh táo hơn một chút, thì bỗng dưng, một tiếng 'ầm' vang cực lớn liền đã vang lên.

Theo sau đó, Diêu Vũ chỉ có cảm giác dưới chân chấn động, thân thể cũng mất thăng bằng mà lảo đảo một chút, nhưng may là y phản ứng đủ nhanh, lập tức vịn lấy bức tường trước mặt, cho nên mới không ngã sấp xuống.

Nhưng dù vậy, y vẫn không khỏi giật mình ngẩng đầu, lắng nghe tiếng thét chói tai từ ba bên bốn phía truyền tới.

"Động đất sao?" Thấp giọng lẩm bẩm, Diêu Vũ liền không chút chậm trễ, lập tức xông ra khỏi nhà vệ sinh. Chỉ là, khi dư quang nhìn ra lan can bên ngoài cửa sổ, y lại nhìn thấy được một tràn cảnh mà chính mình suốt đời khó quên.

Chỉ thấy, bầu trời vốn còn đang trong xanh, không một gợn mây lúc này, lại chợt dâng lên vô số mây đen, tựa như một tấm màn đen đang chậm rãi bao phủ lấy thiên địa này.

Mặt trời chói lóa, đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, nhanh chóng lặn về phía tây chân trời, cho người ta một loại ảo giác, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ mọc lên nữa.

Giây phút hắc ám bao trùm lên vạn vật, trên bầu trời cũng đã xuất hiện hai mặt trăng tỏa ra lam quang yếu ớt, trở thành nguồn sáng cuối cùng.

Nếu bây giờ, từ trên vệ tinh nhìn xuống, người ta sẽ kinh hãi phát hiện, bề mặt của lam tinh cư nhiên lại đang không ngừng giãn ra, phóng to thêm vô số lần, xuất hiện đủ loại cảnh vật vốn không thuộc về thế giới này.

[ Chào đám nhân loại ngu xuẩn, xin giới thiệu một chút, ta là chủ thần, chí cao vô thượng thần. Sau một khoảng thời gian dài mở ra trò chơi, ta dần dần lại không còn phấn khích với số lượng một trăm ngàn người chơi nữa.]

[ Ta đã nghĩ, nếu đem tất cả nhân loại trên thế giới này đều đưa vào trò chơi, như vậy, chắc hẳn sẽ thú vị hơn nhiều, có đúng không?]

[ Cho nên, ta quyết định, sẽ đem hai thế giới dung hợp lại cùng nhau. Đem địa ngục buông xuống thực tế, để mạt nhật giáng lâm hiện thực. Từ nay về sau, văn minh của các ngươi sẽ hoàn toàn phá diệt, thay vào đó, một kỷ nguyên mới sẽ mở ra.]

[ Các ngươi sẽ chật vật cầu sinh giữa thế giới chết chóc này, chiến thắng không có thưởng, nhưng thua thì sẽ chết. Ha ha ha...]

Trong không trung không ngừng vang lên giọng nói giễu cợt, cao cao tại thượng quen thuộc của chủ thần, Diêu Vũ cũng không hề sợ hãi hay nổi giận. Trái lại, lại ngây ngốc đưa tay, véo mạnh lên đùi mình một cái.

Cho đến khi trên đùi truyền đến đau đớn, lúc này, y mới biết, chính mình không nằm mơ. Những thứ ma huyễn trước mắt này, toàn bộ đều là thật!

Chủ thần xem mạng người như cỏ rác kia, thật sự đã điên cuồng đến mức, đem hai thế giới hoàn toàn tách biệt xác nhập lại với nhau...

**🐠 kiểu: thời tới cản không kịp.

**Mọi người nhớ ủng hộ truyện mới của ta nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play