Dưới ánh mắt suy ngẫm của Diêu Vũ, lúc này, thanh niên đã đem hộp gỗ mở ra. Ngay sau đó, một dị biến nằm ngoài ý liệu của cả hai người bọn họ liền đã phát sinh.
Chỉ thấy, từ bên trong hộp gỗ, vô số sợi kim tuyến liền đã giống như pháo hoa, bắn thẳng lên trời, bay tán loạn trong không khí. Đan xen với đó, chính là một tiếng nhạc vang dội cất lên.
Toàn bộ mọi chuyện xảy ra chỉ trong vòng chưa đến một giây. Lúc này, thanh niên rõ ràng đã bị chuyện này làm cho sửng sốt. Chỉ có thể đưa mắt nhìn chiếc máy thu âm đang nằm yên trong hộp gỗ kia.
Tiếng nhạc vui nhộn không dứt, dồn dập vang lên bên tai, dây kim tuyến cũng đã hoàn toàn rơi xuống, trải đầy trên đất, một vài sợi lại vướng vào trên tóc cùng đầu vai của thanh niên.
Lúc này, cho đến khi tiếng nhạc chậm rãi ngưng lại, thì nối tiếp sau đó, âm thanh gợi đòn của chủ thần liền đã vang lên:"Sâu kiến, chúc mừng ngươi đã may mắn nhận được lễ vật đặc biệt nhất của ngày hôm nay. Đó chính là quà tặng tinh thần...".
truyện đam mỹ"Lời chúc mừng đến từ chủ thần! Thế nào? Kinh hỷ không kinh hỷ?"
Đứng ở đằng xa, chứng kiến một màn này, Diêu Vũ khó khăn lắm mới có thể nhịn lại, không cười ra tiếng. Đồng thời, lại có chút thương cảm cho thanh niên.
Dù cho hiện tại không thể nhìn thấy sắc mặt của cậu, nhưng y có cảm giác, nó khẳng định sẽ rất đặc sắc. Trong đầu cậu hiện giờ, có lẽ ngay cả tâm tư đập chết chủ thần cũng đều có.
Lúc này, cuộn băng trong máy phát cũng đã hoàn toàn chạy xong. Hộp gỗ trong nháy mắt cũng liền vỡ vụn ra, hóa thành từng mảng ánh sáng, tiêu tan vào không trung.
Từ đầu tới cuối, thanh niên vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào vị trí đặt hộp gỗ vừa rồi, phảng phất vẫn chưa từ trong sang chấn đi ra. Chỉ là, không biết có phải cảm nhận được ánh mắt quá mức sáng chói của Diêu Vũ hay không, cậu lại không chút báo trước, đột ngột ngoái đầu nhìn y.
Không ngoài dự liệu, vẻ mặt nén cười đến đỏ bừng của Diêu Vũ ngay tức khắc liền bị bắt gặp tại trận. Nhưng cũng vào lúc này, không để thanh niên tỏ vẻ gì thêm, thì từ đằng xa liền đã lục tục có thêm vài thân ảnh chạy tới.
Cho nên, không thể làm gì khác hơn, thanh niên chỉ có thể tạm dời đi mục tiêu, từ trên mặt đất đứng dậy, phủi phủi hai đầu gối vốn cũng không tồn tại một hạt cát nào.
Người vừa đến, tổng cộng là hai nam, một nữ. Trong đó, hai người nam, phân biệt là một tráng hán tuổi khoảng 30, từ lòng bàn tay chai sạn, nứt nẻ cùng với làn da rám nắng đến xem, có lẽ ở thế giới thực, gã là công nhân khuân vác trong công trường.
Người nam còn lại, so với hai người khác phải trẻ tuổi hơn rất nhiều, có lẽ là học sinh cấp ba. Gương mặt có hơi non nớt, cũng không quá ưa nhìn, tựa như có lòng cảnh giác rất nặng, có chút sợ đầu sợ đuôi.
Về phần nữ tử trung niên kia, ngoại trừ bộ quần áo tương đối quê mùa, cùng khí chất khá hèn mọn ra, còn lại liền đã không còn điểm nhấn gì nữa.
Rất hiển nhiên, ba người này cũng không phải là tất cả người chơi còn sống. Chỉ thấy, không quá nửa phút, lại có thêm hai người, một nam một nữ xuất hiện. Nhưng đáng chú ý hơn chính là, bọn họ cư nhiên lại đang dìu nhau bước đi, trong đó, nam nhân còn mất một cánh tay.
Như vậy, tính đến hiện tại, ở trên cánh đồng hoang đã tụ tập 7 người. Mà cách thời gian vòng sáng thu hẹp lại cũng đã đến rất gần.
Cuối cùng, khi thời gian đếm ngược còn lại gần mười giây, một chuỗi tiếng bước chân 'đạp đạp đạp' liền đã truyền vào tai bọn họ. Khiến tất cả mọi người không khỏi nghiêng mắt nhìn về phương hướng đó.
Chỉ thấy lúc này, ở sát rìa của lồng sáng, có một bóng người khá nhỏ gầy đang cuống cuồng lao nhanh:"Chờ...chờ một lát..."
Thế nhưng, cố gắng chung quy cũng chỉ là vô ích, hai chân của gã vẫn không thể sánh bằng tốc độ thu hẹp của vòng sáng được. Cho nên, chưa đến hai giây, thân thể của gã liền đã bị tuột ra khỏi vòng sáng, rơi vào bên ngoài.
"Không..." Nhìn xem vòng sáng sượt qua người, kẻ này liền không khỏi mở to mắt. Nhưng ngay sau đó, một màn kinh người liền đã xuất hiện, chỉ thấy, thân thể gã lúc này lại đang bắt đầu phân hủy, tựa như cát vàng trên sa mạc, rụng rời từng chút một, bắt đầu từ tay, chân, rồi đến ngực, cổ.
Chưa đến nửa nhịp thở, bất kể là da, thịt, hay xương cốt của gã, tất cả đều đã hóa thành vô số hạt cát, bị một ngọn gió trực tiếp thổi bay, ngay cả cặn bã cũng không còn sót lại.
Đứng trong vòng sáng, nhìn thấy thảm trạng của gã, đám người rốt cuộc mới biết lời cảnh cáo ban đầu của chủ thần thật sự cũng không phải là nói ngoa.
Rốt cuộc, thời hạn 15 phút vừa đến, vòng sáng liền đã đem bán kính mấy trăm mét xung quanh bọn họ bao lại, tạo thành một chiếc lồng giam, đồng thời lại tựa như lôi đài được dựng sẵn. Kế tiếp, liền chỉ chờ xem biểu hiện của bọn họ.
**Chương này miêu tả nhiều, thoại ít nên nhìn có hơi ngắn, nếu được thì sẽ bạo chương nhé!
**Chương trước có một bạn hỏi về vấn đề này, nên ta sẽ giải thích cho mọi người hiểu luôn nhé!
- -Ở chương 1, khi soi gương trong cổ trạch, 🐠 có nói là khi nhìn mình trong gương thì cảm thấy có chút xa lạ, mắt cũng ánh lên một vệt tử sắc, tựa như người trong gương không phải là mình.
- -Nhưng ở chương 138, khi soi gương trong phủ công chúa, loại ảo giác đó đã không còn nữa, 🐠 mới xác định là do gương đồng ở cổ trạch có vấn đề.
=>Cho nên, ngoại hình của 🐠 trong Linh Vực vẫn không có khác biệt gì quá nhiều so với thực tế.
**Nói khái quát một chút thì ngoại hình xuất hiện ở chương 1 là đã bị gương đồng sửa đổi qua, ngoại hình ở chương 138 mới là thật.