Một đêm này, Diêu Vũ ngủ cũng không quá an ổn, phảng phất là thiếu thiếu thứ gì đó. Cho đến khi bên giường truyền tới cảm giác lạnh lẽo, y mới dần dần yên tĩnh lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Diêu Vũ nằm mơ, mơ thấy chính mình đang đứng trên một hòn đảo hoang vu, vắng lặng không một bóng người. Bốn phía xung quanh, ngoại trừ biển rộng cùng chân trời xanh thẳm ra liền đã không còn gì khác nữa.
Sau đó, Diêu Vũ nhìn thấy chính mình đột ngột mất khống chế mà ngã vào trong nước biển, ngay tức khắc liền bị một cơn rét lạnh bao phủ, không chỉ hô hấp khó nhọc, mà toàn thân trên dưới đều bị lạnh đến cứng còng.
Không thể làm gì được nữa, y chỉ có thể dùng hết sức, cố gắng bơi về phía mặt nước.
Thế nhưng, ngay khi y sắp sửa chạm được tới đích đến, thì bỗng dưng, từ trong nước biển tối tăm lại có thứ gì đó dùng tốc độ chớp nhoáng lao tới, mỗi bên một đầu, quấn quanh lấy hai tay y, khiến y không thể tiếp tục di chuyển được nữa.
Đáy lòng trầm xuống, Diêu Vũ liền rũ mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đang quấn lấy mình, mà dù bản thân cố gắng thế nào cũng không giãy ra được. Thì ngay sau đó, con ngươi của y liền đã không khỏi mở to.
Bởi vì lúc này, y cư nhiên lại nhìn thấy bên cạnh mình đang có hai con bạch tuộc vô cùng to lớn!
Có bao nhiêu lớn? Chí ít cũng to bằng một chiếc xe tải cái loại kia.
Lúc này, bọn chúng đều đang đồng loạt đem xúc tu vươn về phía y. Cùng lúc đó, hai sợi xúc tu đang quấn lấy cánh tay y cũng liền khẽ vặn vẹo, hướng về phía trên bò, càng thêm siết chặt.
Nhìn xem 14 sợi xúc tu trơn trượt khác đang vươn về phía mình, muốn hướng về trên người của mình bò, con ngươi của Diêu Vũ liền không khỏi co rụt lại. Chỉ có thể nhắm chặt mắt, quát lớn:"A!!!"
"Đừng có ăn ta...ta ăn không ngon đâu..."
Từ trên giường ngồi bật dậy, trái tim của Diêu Vũ vẫn còn phanh phanh nhảy loạn, vạt áo sau lưng cũng đều bị mồ hôi thấm ướt. Liên tục thở hổn hển, lúc này, y mới có thể thở phào một hơi, biết rõ chính mình vừa rồi là gặp phải ác mộng.
Chỉ là, vốn muốn đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, song, đợi khi cảm nhận được hai tay hai chân đều toàn thể cứng ngắc, nặng trĩu còn mang theo xúc cảm băng lãnh như dán vào trên hai tảng băng của mình, thân thể Diêu Vũ liền không khỏi cứng lại.
Y đờ đẫn rũ mi, vừa vặn liền đối diện với hai đôi mắt thần thái khác biệt của hai người nào đó. Trong tích tắc, y liền trực tiếp nằm rạp trở về.
Quả nhiên, mộng đều là từ hiện thực mà thành. Không ngờ rằng, Diêu Vũ y cũng có thể có ngày có thể 'trái ôm phải ấp' như thế này.
Chỉ là, bởi vì động tác quá lớn, chăn mền cùng y phục bị kéo rách hôm qua của y cũng liền không khỏi trượt xuống, đem nửa người trên trần trụi đều phơi bày ra.
Không ngoài dự liệu, Diêu Vũ liền nhận được hai ánh mắt nóng bỏng, khiến y không thể không lần nữa đem chăn kéo lên, đem mình quấn thành kén tằm, bò khỏi giường.
Thấy Diêu Vũ tỉnh lại, lúc này, hai vị hung thần nào đó cũng liền nhìn nhau một chút, trong mắt không che giấu một chút địch ý nào.
Mặc Phong trước hết đứng dậy, nhanh chóng từ bên cạnh bưng tới một thau nước, đã vắt sẵn một tấm khăn lông, đi đến trước mặt Diêu Vũ:"Tiểu Ngư nhi, nước rửa mặt của ngươi."
"Nước tắm cùng y phục cũng đã chuẩn bị xong, có cần ta hầu hạ ngươi tắm rửa, thay quần áo hay không?"
"Không cần!" Mặc dù có hơi kinh ngạc trước sự tận tâm của Mặc Phong, nhưng chỉ vừa mới nghe thấy đề nghị 'tri kỉ' này của hắn, y vẫn lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Vội vã nhận lấy thau nước đã sớm lạnh băng trong tay hắn, y liền không khỏi nghi hoặc hỏi:"Nước này ngươi là từ đâu lấy tới?"
Y nhớ rất rõ, Linh Vực đã sớm không tồn tại khái niệm về thức ăn và nước sạch. Cho nên, số nước cùng với chiếc khăn này...
"Ngươi uy hiếp những người chơi khác, bắt bọn họ mua những thứ này, sau đó đoạt đi?" Nói ra suy đoán này, nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Mặc Phong, khóe môi Diêu Vũ liền có hơi co rút, dứt khoát liền xoay người, vòng ra sau bình phong.
Lúc này, ở phía sau, Mặc Phong cũng liền nhấc chân muốn đi theo. Chỉ là, còn chưa kịp đặt chân xuống, thì từ bên cạnh, một thanh hắc sắc trường thương cũng đã chắn ngang trước mặt hắn, không để hắn tiến tới.
Cuối cùng, một khắc sau, Diêu Vũ vẫn là thành công tắm rửa sạch sẽ, mặc y phục nguyên vẹn vào, từ phía sau bình phong đi ra.
Chỉ là, ngay sau đó, vẫn còn chưa kịp đem tóc buộc xong, y liền đã bị hình ảnh trước mắt làm cho giật nảy mình.
"Đây là?" Ở giữa lầu một lúc này, đang đặt một bộ bàn tròn, bày đầy thức ăn sặc sỡ đủ loại màu sắc. Canh mặn xào, mỗi một loại thức ăn đều chí ít có tận mấy món. Khiến cho trên mặt bàn, đã xếp hơn mấy mươi tô, đĩa, gần như không có chỗ trống.
Diêu Vũ đờ người đi tới, cảm giác lúc này đại khái giống với người đi trong sa mạc, đột ngột lại phát hiện trước mặt có nước vậy. Y thậm chí còn đang hoài nghi chính mình có phải nảy sinh ảo giác rồi không.
Chỉ là, hương khí ngào ngạt của thức ăn bốc lên, lại khiến y khẳng định, bản thân không nằm mơ.
Vô thức nuốt nước miếng một chút, nhưng Diêu Vũ vẫn không lập tức bị mỹ thực che mờ mắt. Ánh mắt theo phản xạ nhìn về phía Vệ Tử Khâm đang đứng ở bên cạnh.
Ngay tức khắc liền đã nhận được câu trả lời chắc chắn:"Thức ăn này...là ta tự tay làm."
"Trước kia ta chưa từng nấu cho người khác ăn, cũng không biết mùi vị như thế nào. Ngươi...là người đầu tiên."
**Cần ship gấp 1 tá người yêu như thế này!!!!! Thật không công bằng!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT