"Là ngươi đã giúp ta đạt thành nguyện vọng, rời khỏi tòa ngục giam đó dù là trong gương hay hiện thực. Ngươi cũng là người đầu tiên nói cho ta biết, con hát không phải là thứ thấp hèn..."

"Có lẽ ngươi không tin, nhưng ta vẫn luôn thầm nghĩ, nếu như nhân sinh của ta có thể gặp được ngươi sớm hơn một chút, vậy thì tốt rồi."

Mặc Phong thật sự rất muốn biết, khi đó, liệu y có giống như lúc ở trong gương, bất chấp tính mạng cũng phải mang hắn rời đi hay không.

Dứt lời, lúc này, Mặc Phong cũng liền cúi đầu, nhân lúc Diêu Vũ chưa kịp phản ứng liền lấp kín môi y. Không chút do dự dùng đầu lưỡi tách ra hai cánh môi đang khép hờ của y, xâm nhập vào trong.

Cảm nhận được đồ vật lạnh lẽo vừa tiến vào trong khoang miệng của mình, ánh mắt Diêu Vũ ngay tức khắc liền mở to. Đầu lưỡi bị đối phương cuốn lấy, đặt ở trong miệng mút vào, ngay tức khắc liền làm y không khống chế được mà phát ra một tiếng nức nở.

"Ưm..." Đối phương cuồng dã cướp đoạt mật dịch trong miệng của y, tựa như dã thú phát điên, không ngừng đem môi của y gặm cắn. Mang đến cảm giác đau đớn xen lẫn với tê dại.

Đầu lưỡi đối phương tựa như một đầu mãng xà, dễ dàng càn quét khắp mọi ngỏ ngách trong khoang miệng y, chặt chẽ quấn quýt lấy chiếc lưỡi đinh hương của y, phát ra tiếng nước 'chậc chậc' làm người mặt đỏ tai hồng.

Lúc này, bị cưỡng hôn, Diêu Vũ chỉ có thể cố gắng xô đẩy bả vai của nam nhân. Nhưng đầu óc lại bị nụ hôn của đối phương làm cho mê mẩn, như hóa thành một đoàn hồ nhão.

Si mê nhắm nháp hương vị của người trong lòng, lúc này, Mặc Phong chỉ có một loại cảm giác thỏa mãn khôn cùng.

Cả cuộc đời này của hắn, chưa từng cầu lão thiên gia ban cho mình bất kì thứ gì. Hắn không cần phụ mẫu, không cần huynh đệ, tỷ muội, nhưng hiện tại, hắn cần y. Chỉ cần một mình y, thế liền đã đủ rồi.

Y là tia sáng duy nhất có thể cứu rỗi linh hồn nhơ nhuốc này của hắn, trở thành mảnh ghép cuối cùng trong thế giới tuyệt vọng này.

Mặc Phong ôm chặt lấy Diêu Vũ, không để y thừa cơ trốn thoát. Phản kháng của y ở trong mắt hắn, đơn giản cũng không khác gì đang đùa giỡn, không mang đến cho hắn một chút tổn hại nào. Trái lại, lại càng khiến động tác của hắn trở nên cấp bách hơn.

Bàn tay tinh xảo tựa như tác phẩm nghệ thuật của hắn lúc này cũng đã túm lấy vạt áo trước ngực của Diêu Vũ, dùng sức xả xuống.

Ngay tức khắc, vạt áo mỏng manh này cùng với trung y bên trong liền đã lập tức bị phá thành mảnh nhỏ, đem bả vai tinh tế, hữu lực của Diêu Vũ phơi bày ra.

Đồng thời, còn bao gồm cả những dấu hôn loang lổ ở bên trên.

Vốn còn đang hưng trí bừng bừng, nhưng thời khắc nhìn thấy những dấu vết xanh tím không đồng đều này ở trên cổ cùng xương quai xanh của y, động tác của Mặc Phong vẫn là có hơi cứng lại.

"Đáng chết..." Cổ họng như nghẹn lại, ánh mắt Mặc Phong liền càng thêm đỏ lên. Nếu hiện tại vẫn còn là người sống, hắn có lẽ đã sớm không nhịn được, khí huyết hỗn loạn mà trực tiếp hộc ra một ngụm tiên huyết.

Lúc này, vết tích hoan ái bị nhìn thấy, cảm xúc của Diêu Vũ cũng không khá hơn Mặc Phong là bao, vừa thẹn thùng lại vừa hoảng loạn.

Trong phút chốc, cũng không biết bởi vì Mặc Phong đang ngây người, hay bởi vì tiểu vũ trụ bùng nổ, y lại không biết từ đâu lấy được lực lượng, thành công đem Mặc Phong đẩy ra, còn tại chỗ quăng cho hắn một cái tát.

'Ba' một tiếng, không né không tránh, Mặc Phong liền hứng trọn một cái tát này, trên gương mặt tái nhợt không huyết sắc cư nhiên lại ngạnh sinh sinh bị tát ra một thủ ấn đỏ hồng, hiện rõ năm ngón tay.

"Ngươi...ngươi vô sỉ! Bại hoại!" Vịn lấy vạt áo đang rũ xuống trước ngực, cố gắng đem bả vai lộ ra trong không khí che lại, Diêu Vũ liền vừa thẹn vừa giận, mắng mỏ.

Chỉ có điều, mắng xong, không chút do dự, Diêu Vũ đã lập tức xoay người bước nhanh, hoàn toàn là đang chạy trối chết.

Bởi vì rất quen thuộc, sau khi đánh Mặc Phong một bạt tai, xuất khí thì xuất khí thật, nhưng y cảm thấy chính mình nếu không chạy nhanh một chút, liền phải bị nhai đầu nha!

Quả nhiên, không nằm ngoài suy đoán của Diêu Vũ, lúc này, bị đánh ngốc, Mặc Phong rất nhanh cũng đã hồi thần. Hắn đưa tay, cẩn trọng sờ lấy bên mặt vừa bị tát mạnh kia. Trên mặt cũng không có quá lớn tức giận.

Chỉ là, ánh mắt kia, lại càng trở nên ngưng thực:"Tiểu Ngư nhi, ngươi thật không ngoan..."

Lúc này, lấy Mặc Phong làm tâm điểm, xung quanh, một cỗ khí tức âm u, tuyệt vọng cũng đã từ trong hư ảo xâm lấn vào thực tế, khiến không gian phảng phất đều bị xé rách một chút.

Bên trên mặt đường, lít nha lít nhít hắc sắc thủ ấn bắt đầu hiện ra, kích cỡ của bọn chúng lớn nhỏ không đồng đều, ở trên mặt đất đọng lại thành từng vũng nước nhỏ, giống như dầu thô.

Chỉ là, bên trên chúng, lại quanh quẩn một cỗ khí tức lạnh lẽo, thê lương, tựa như một loại nguyền rủa, khiến người chỉ muốn tránh xa.

Quan trọng nhất là, những dấu tay này tựa hồ lại có được sinh mệnh của riêng mình. Bọn chúng đang bắt đầu dùng tốc độ nhanh chóng hướng bên ngoài lan ra, không ngừng mở rộng.

Chỉ vừa ngoái đầu liền đã nhìn thấy một màn kinh tâm động phách như vậy, nhất là khi phát hiện mục tiêu lớn nhất của những thủ ấn đó chính là mình, Diêu Vũ suýt chút liền đã vong hồn đại mạo.

Y làm sao có thể không nhìn ra được, những thủ ấn quỷ dị này, chính là thứ chen đầy trên đường phố của Thịnh Kinh kia chứ?

Đó là một loại nguyền rủa, là quỷ vực thuộc về Mặc Phong.

Dùng hết sức lực cha sinh mẹ đẻ không có mục đích chạy về trước, nhưng Diêu Vũ biết rõ, đứng trước hung thần, y hiện tại căn bản là không có cách nào để ứng phó. Trừ phi có thể chống đỡ được đến khi quỷ tân lang thang công tấn thăng làm hung thần.

"Trác đại nhân, ngươi vẫn còn chưa tỉnh lại sao? Có quỷ muốn đào góc tường của ngươi kìa. Nếu ngươi còn không xuất hiện sớm một chút, ta e là phải bị ép hồng hạnh vượt tường..."

**Chương sau~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play