Sau khi không ngừng lôi kéo, Tiểu Hắc rốt cuộc cũng có thể theo trong ba lô đem hí phục từng chút một lôi ra.

Hí phục đỏ thẫm, triệt để nằm trên sàn nhà, thoạt nhìn cũng thường thường không có gì lạ, căn bản rất khó đem nó liên tưởng đến linh dị vật phẩm.

Gấp không chờ kịp, Tiểu Hắc liền lập tức chạy nhanh, đem nó kéo đến bên người Diêu Vũ.

Bởi vì chiều cao hạn chế, cộng thêm bản thân Diêu Vũ đang đau đớn giãy giụa, Tiểu Hắc cũng chỉ có thể lôi kéo từng góc lại từng góc một phủ lên trên đầu của y.

Lúc này, vốn đã thần trí mơ hồ, toàn thân phát lạnh. Diêu Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng, ma âm đang tác quái trong đầu mình đang giống như thủy triều, dần dần lắng xuống.

Khí lạnh quanh người, thời khắc này cũng phảng phất bị thứ gì đó rút đi.

Trong song đồng phản chiếu ra hình ảnh làn da của Diêu Vũ chậm rãi khôi phục lại huyết sắc, thi ban cũng nhanh chóng tiêu tan, bản thân y đều không giãy giụa kêu rên nữa. Tiểu Hắc liền có chút mừng rỡ, ở trên đỉnh đầu y đi lòng vòng, meo meo gọi.

Bên ngoài, tiếng kèn trống vẫn còn đang nổi lên như sấm. Nhưng nằm trên đất, trên mặt phủ lấy hí phục của Mặc Phong, Diêu Vũ lại tựa như một cỗ thi thể, động cũng không muốn động.

Không biết trải qua bao lâu, đến tận khi tiếng nhạc đi xa, chậm rãi tiêu tán, Diêu Vũ rốt cuộc mới hơi nhúc nhích ngón tay, từ trên mặt đất ngồi bật dậy.

Bởi vì Diêu Vũ ngồi dậy quá nhanh, hí phục liền không khỏi từ trên sườn mặt của y trượt xuống.

Lúc này, nhìn xem Tiểu Hắc, lại nhìn xuống hí phục, sắc mặt Diêu Vũ vẫn còn tái nhợt đến đáng sợ, mồ hôi đầy đầu. Theo bản năng, y liền siết lấy vạt áo của hí phục, tựa như như vậy có thể mang đến cảm giác an toàn nhiều hơn.

Một lúc sau khi bình tĩnh lại, Diêu Vũ mới chậm chạp từ trên đất đứng lên, lảo đảo đi về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy, không biết từ bao giờ, đèn lồng trên phố cũng đều đã bị nhuộm thành màu đỏ. Đám người xung quanh, cũng đã lần nữa riêng phần mình quay trở về 'nhà'.

Đường phố quy về tĩnh mịch, thậm chí, còn mang đến cho Diêu Vũ ảo giác, cả một tòa thành cũng chỉ có một người sống là mình...

Đương nhiên, khả năng rất cao, đây cũng không phải là ảo giác.

Nếu y đoán không sai, kỳ thực, bản thân đã sớm đặt chân vào quỷ vực của giá y tân nương.

Phủ trưởng công chúa là trung tâm của quỷ vực, cả tòa thành lại là phần rìa. Về phần đám dân chúng kia...chín phần mười đều là quỷ nô, là những kẻ đã từng bị Dung Họa giết chết.

Bọn họ bằng một phương thức nào đó bị sửa chữa ký ức, quên mất quá trình tử vong của chính mình. Ban ngày sống trong vòng lặp của thời gian. Ban đêm lại quay trở về trong hình dạng của quỷ...

Đây chỉ là suy đoán phiến diện của Diêu Vũ, nhưng nếu đều là thật, thì quả thực là có điểm khủng bố...

Giết sạch một tòa thành...đem người bên trong giam giữ, làm thành quỷ nô, hơn nữa quỷ vực còn mở rộng đến khắp thành, hoàn nguyên lại tràng diện lúc còn sống...

Phải biết, giá y tân nương chỉ mới là đỉnh cấp hồng y mà thôi, quỷ vực liền đã quỷ dị như vậy. Nếu một ngày nào đó nàng biến thành hung thần, thì sẽ còn kinh khủng đến mức nào?

Lắc đầu, đem hình ảnh trong suy nghĩ vứt đi, Diêu Vũ liền yên lặng đem cửa sổ đóng lại. Cũng không tiếp tục chần chừ, trực tiếp đem hí phục mặc vào trên người.

Con người là một loại sinh vật tránh nặng tìm nhẹ, Diêu Vũ cũng không ngoại lệ. So sánh với cái chết, y tạm thời vẫn là lựa chọn Mặc Phong 'tương đối thân thiện' kia.

Chí ít, hiện tại y thực sự đang rất cần tính năng bảo hộ của chiếc hí phục này. Về phần chú thích 'Mặc Phong có thể thông qua hí phục đem bản thân định vị', y đã không quá quan tâm.

Lúc này, trên màn hình hệ thống, con số 20:08' cũng đang không ngừng nhảy nhót.

Trong nhiệm vụ có nói, phải chờ đến tờ mờ sáng mới có thể xuống đường nhặt hồng bao. Nên hiện tại, Diêu Vũ cũng chỉ có thể đem hỷ nến cùng Hộ Hồn Tán thu dọn, ôm lấy Tiểu Hắc nằm xuống giường...đi ngủ.

Cũng không trách Diêu Vũ tâm lớn được, bởi vì cơ thể y chỉ là người bình thường, nếu không nghỉ ngơi, căn bản sẽ không chịu đựng nổi.

Huống hồ gì, sắp tới, y còn có một trận ác chiến. Bức thiết phải đem trạng thái điều chỉnh đến đỉnh phong!

"Tiểu Hắc, trong lúc ta ngủ, có 'người' tiến vào liền một ngụm nuốt xuống cho ta. Nếu đối phương quá đáng sợ, ngươi đánh không thắng thì lập tức đánh thức ta, chúng ta cùng nhau chạy."

Trước khi ngủ, Diêu Vũ cũng không quên dặn dò Tiểu Hắc. Không biết có phải vì lần đó trong gương, cả hai đã từng phối hợp ăn ý hay không, Tiểu Hắc dưới hình dạng mèo đen cũng đã không còn muốn làm hại y.

Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng là nó không có lá gan đó. Dù sao hiện tại, y cũng đã được Mặc Phong xem thành 'bạn lữ'.

- -------------------------

Hai giờ sáng, đồng hồ báo thức reo vang, khiến Diêu Vũ cũng từ trong mê mang tỉnh lại, duỗi tay đem chuông báo thức tắt đi.

Tiểu Hắc ở trên ngực y cuộn thành một đoàn cũng lười nhác hé mắt, tựa hồ ngủ so với y còn thoải mái hơn.

Sau khi chỉnh lý xong mọi thứ, Diêu Vũ liền đem ba lô mang lên. Chỉ là, không giống những lần trước, Hộ Hồn Tán cùng hỷ nến lại bị y cất vào. Thay vào đó, trong tay y bây giờ, lại là một chiếc hộp gỗ...

Đựng đầu của không đầu tướng quân.

Hiện tại, y đã đem nó xem thành át chủ bài bảo mệnh của mình. Dù sao ngay cả S cấp lệ quỷ, nó cũng có thể chặn đứng lại.

Có điều, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, y tuyệt đối sẽ không dùng đến nó. Bởi vì khoác vào hí phục, đem Mặc Phong thu hút liền đã đủ phiền phức lắm rồi.

Nay...nếu lại tới thêm một không đầu tướng quân, nhiệm vụ lần này cũng không cần thực hiện tiếp nữa, thành Trường An này cứ trực tiếp biến mất khỏi thế gian là được.

Quần ma hội tụ...nghĩ thôi đã kích thích đến làm người run lẩy bẩy.

**Đến lúc đó ba anh chồng của 🐠 mở offline meeting chính thức được rồi. Thêm 🐠 vô là vừa đủ đánh bàn mạt chược luôn.

Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play