Nghe được Nham hỏi như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm cũng hơi nghi hoặc một chút.
“Ta cũng không biết nữa, tử sắc kia chỉ đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt, không bao lâu thì lại biến mất.”
Nham nghe vậy, trầm tư một chút, hỏi: “Thời điểm mắt ngươi biến thành màu tím, ngươi có làm cái gì hay không?”
Làm cái gì?
Lãnh Nguyệt Tâm lắc đầu, “Không có, chẳng qua lúc ấy ta đang bị trọng thương thôi.”
Lúc đó, nàng đúng là đang bị trọng thương.
“Thật là kỳ quái.” Nham đứng lên, dò xét từ trên xuống dưới Lãnh Nguyệt Tâm một chút, sau đó nói: “Lực lượng đột nhiên xuất hiện, đôi mắt màu tím, Nguyệt Tâm, chẳng lẽ ngươi không phải nhân loại?”
“Không phải nhân loại?” Lãnh Nguyệt Tâm cười cười, “Chỉ có xuống tay từ người Lãnh gia, dù sao việc ta xuất hiện ở đây, Lãnh Lâm lại không hề nghi ngờ, nói như vậy, nhất định cùng vị nương đã chết kia của ta có qua hệ.”
Nham nhẹ gật đầu, “Vậy ngươi có thể điều tra ra sao?”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, cười cười, bên trong đôi mắt màu đen hiện ra điểm tinh quang, “Thử một lần liền biết.”
Thấy nàng tự tin như thế, Nham cũng không có nói thêm gì nữa…
Năm ngày sau đó Lãnh Nguyệt Tâm không hề rời khỏi Lãnh phủ, không biết có gì ngăn lại hay không mà cũng không có người tới quấy rầy nàng, liền ngay cả Lãnh Yên Nhiên hận nàng vô cùng kia cũng chưa từng xuất hiện.
||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
Sáng sớm ngày thứ năm, cửa phòng của Lãnh Nguyệt Tâm mới mở cửa, nàng đi đến lương đình của Thủy Linh Các.
Không khí sáng sớm phi thường tươi mát, hít sâu một hơi, cả người đều nhẹ nhõm không ít.
Đột nhiên, Lãnh Nguyệt Tâm xoát một chút mở mắt ra, từ đình nghỉ mát hướng mắt nhìn tới phía trên phòng mình nhìn lại, liền nhìn thấy Đông Phương Vô Tà đang ngồi ở phía trên.
Thấy tình huống như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại, nàng mấy ngày nay tu luyện mới từ ổn linh ngũ tinh đến lục tinh, cộng thêm năng lực đề phòng của bản thân nàng cũng không thấp, nhưng vẫn không có phát hiện được Đông Phương Vô Tà, rốt cuộc người này đến cuối cùng là linh lực sư đẳng cấp gì?
Thấy Lãnh Nguyệt Tâm phát hiện ra mình, Đông Phương Vô Tà cười xán lạn một tiếng, lập tức từ trên nóc nhà phi thân xuống.
Hồng y như lửa, sau khi hắn phi từ nóc nhà xuống, liền bay tới ao sen trong Thủy Linh Các.
Hoa sen đã nở kiêu diễm bởi vì hắn tới mà lung lay sắp ngã, trong gió, lá sen xanh biếc kia cũng lắc lư theo.
Nhiều năm sau, Lãnh Nguyệt Tâm lại cảm thấy hoài niệm nụ cười của hắn lúc này.
Phi thân bay đến trong lương đình, Đông Phương Vô Tà liền hạ xuống trước mặt Lãnh Nguyệt Tâm, mở miệng nói: “Nguyệt Tâm, thương thế của ngươi sao rồi?”
Lãnh Nguyệt Tâm không nghĩ tới câu đầu tiên mà hắn hỏi lại là thương thế của nàng, con người không phải cỏ cây, ai có thể chân chính vô tình.
Nhẹ gật đầu, “Ổn hơn rồi, thuốc nàng cho ta phi thường tốt.”
Thương thế của nàng ba ngày trước đã tốt hơn nhiều, thuốc kia thật sự thần kỳ.
“Nguyệt Tâm, chuyện lần trước ta thật sự rất xin lỗi, nhưng là dù sao nàng cũng là muội muội của đại ca, ta…..!”
“Ta biết.” Đông Phương Vô Tà vẫn chưa nói xong, Lãnh Nguyệt Tâm liền ngắt lời hắn, “Ta cũng không có ý trách ngươi.”
“Thật sao?” Nét mặt Đông Phương Vô Tà biểu lộ một nụ cười, sau đó giống như là nghĩ đến cái gì, nói: “Nguyệt Tâm, gần đây bên ngoài phát sinh một số chuyện.”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, có chút hăng hái cười cười, “Chuyện gì?”
Nàng mấy ngày nay không có ra ngoài, còn không biết chuyện gì đã xảy ra, bất quá đại hội luận võ đã kết thúc, cuối cùng người thắng hẳn là Lăng Sở Thiên đi!
“Đại hội luận võ lần này của Lăng quốc là Tam hoàng tử Lăng Sở Thiên thắng.” Đông Phương Vô Tà dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhị tỷ lúc đầu nghĩ đối tượng liên hôn chính là Lăng Sở Thiên, thế nhưng là Lăng Sở Thiên lúc ấy liền cự tuyệt, kỳ quái là Hoàng Thượng Lăng quốc luôn luôn e ngại Đông Phương quốc vậy mà lần này lại là cái gì cũng không nói.”