“Trần Vân Thanh a Trần Vân Thanh! Đây là do ngươi ép ta phải làm như vậy. Xuống bên dưới, ngươi nên tự trách mình, đừng nên trách ta!” Lương Thiện Vinh bỏ điện thoại vào bên trong túi, nhìn đến công nhân cũng như là cảnh sát nghe được đến chấn động bên kia chạy đến điều tra sau, gằn giọng lên tiếng nói.
Không có vị Chủ Tịch kia mệnh lệnh lời nói, Lương Thiện Vinh hắn cũng là muốn diệt đi Trần Vân Thanh từ lâu lắm rồi. Đường đường là xã hội đen, nhưng tên Trần Vân Thanh này lại cấm bọn họ làm hết cái này đến cấm bọn làm cái khác. Muốn làm cái gì cũng là bị Trần Vân Thanh cấm cản. Cơ hồ là chặn hết con đường phát tài của bọn hắn, ngày tháng còn tồn tại Trần Vân Thanh tại Thanh Bang, thật sự là rất khó qua.
Chỉ có Trần Vân Thanh diệt đi, hắn mới có thể tự do thi triển quyền cước. Không sợ người nào ngăn cản, cũng không có ai triệt đi con đường phát tài của hắn nữa cả.
Trần Vân Thanh đi ngược lại với xu hướng của hắc đạo, bị diệt là xác đáng.
“Quân Như! Hiện tại Trần Vân Thanh đã không còn, không ai có thể ngăn cản ta đến với nàng nữa cả!”
Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp đến cực điểm cùng sự hiền dịu vô bờ của Liễu Quân Như, Lương Thiện Vinh không khỏi khát khao cùng hướng về.
Liễu Quân Như, người con gái này là do hắn nhìn thấy đầu tiên, cũng là ra tay giúp đỡ nàng ta đầu tiên khi nàng ta gặp tai nạn.
Nhưng cuối cùng, Trần Vân Thanh lại dựa vào thế lực trong tay của mình, không niệm tình anh em đem Liễu Quân Như cướp đi. Vì chuyện này mà trong lòng của hắn đã ghi hận Trần Vân Thanh từ lâu, dù không có chuyện Trần Vân Thanh ngăn cản phát tài con đường của hắn cũng như là vị kia Chủ Tịch ra lệnh, chỉ vì Liễu Quân Như một chuyện hắn cũng không bao giờ bỏ qua cho Trần Vân Thanh rồi.
Hiện tại thì hay rồi, Trần Vân Thanh đã không còn, đã không còn có người nào ngăn cản hắn đến với lại Liễu Cung Như nữa rồi.
“Két!”
“Ân! Dương Tuấn Vũ! Tên này đã đến rồi sao?”
Đang muốn rời khỏi nơi này trở lại Vạn Phú Hoa Viên Lương Thiện Vinh, hắn là nhìn đến một hàng xe sang trọng chạy như bay đi đến, nhìn kỹ người dẫn đầu một chút, hắn là nhận ra được người kia là ai?
Đây chẳng phải là Dương Tuấn Vũ, bằng hữu thân thiết của Trần Vân Thanh kia hay là sao?
Nghĩ lại cũng là, Dương Tuấn Vũ kia là bạn thân của Trần Vân Thanh, lại đánh hơi được một tia nguy hiểm tồn tại nơi này con tàu, Dương Tuấn Vũ không có đến nơi này mới là chuyện lạ.
“Ngươi có đến cũng chỉ nhặt tro cốt cho Trần Vân Thanh kia mà thôi!”
Lương Thiện Vinh cười mỉa mai một tiếng, sau đó cũng không quan tâm đến Dương Tuấn Vũ đám người nữa, rời khỏi nơi này.
Như Dương Tuấn Vũ có thể đến sớm hơn một chút, ngăn cản Trần Vân Thanh đi vào con tàu kia, liền là có thể ngăn cản được chuyện Trần Vân Thanh phải chết, chỉ là đáng tiếc giờ này Dương Tuấn Vũ mới đến.
Hắn đến giờ này ngoài chuyện làm tang lễ cho Trần Vân Thanh ra, còn có thể làm được cái gì nữa kia chứ.
...
“Ta cuối cùng cũng không thể nào ngăn cản chuyện này xảy ra hay sao?”
Dương Tuấn Vũ nhìn bên kia khói lửa mịt mù các con tàu đang bốc cháy, hắn lặng người hồi lâu, sau đó liền là chua chát lên tiếng nói.
Hắn biết được chuyện này sẽ xảy ra, cũng là muốn tận biện pháp để mà có thể ngăn cản, đến nơi này sớm nhất có thể, nhưng đáng tiếc, hắn vẫn là không thể nào ngăn cản được chuyện Trần Vân Thanh phải chết kết cục.
‘Vân Thanh! Ngươi cứ đi đi! Ta hứa với ngươi, nhất định sẽ tận mọi biện pháp trả thù cho ngươi!’ Dương Tuấn Vũ nắm chắc hai bàn tay lại thành quyền, nhìn trước mắt mênh mông sông lớn kia, trong lòng là tràn đầy quyết tâm nghĩ.
Không thể ngăn cản được cái chết của Trần Vân Thanh, nhưng mà không có nghĩa là Dương Tuấn Vũ hắn không thể nào trả thù được!
Hắn trong lòng âm thầm thề đến, phải điều tra triệt để xem những người hại Trần Vân Thanh là ai, sau đó liền là dùng mọi năng lượng trong tay của mình trả thù, hắn muốn cho những người hại Trần Vân Thanh nợ máu phải trả bằng máu, bất kể đối phương là ai, sau lưng có thế lực to lớn như thế nào cũng là như thế.
...
Sài Thành! Huyện Cần! Chủ tịch huyện gian phòng!
“Ha ha ha...! Văn Bác! Chúc mừng cháu được thăng quan tiến chức, bây giờ phải nên gọi cháu là Chủ Tịch huyện được rồi!”
“Chú Lâm! Đây là do chú đề bạt duyên cớ, như không có chú, Trần Văn Bác cháu vẫn còn là một cái Phó Chủ Tịch Thường Trực như thường!”
Trần Văn Bác đưa điện thoại ra cách xa lỗ tai của mình một chút, tiếng cười của Lâm Xuân An bên trong điện thoại truyền đến có chút quá lớn, như không đưa ra mà nói, nói không chắc hắn liền là phải đi khám tai mất.
Chủ Tịch Huyện Cần, đây là chức vị hiện tại của hắn, sáng nay Thành Ủy đưa đến công văn bổ nhiệm, buổi chiều hắn liền là được chuyển vào Chủ Tịch gian phòng này luôn, từ nay hắn đã chân chính bước chân vào hàng ngũ lãnh đạo cao cấp của Sài Thành, đây có thể nói là một chuyện đáng vui mừng.
Có điều hắn cũng biết, hắn được thăng quan lần này, ngoài chuyện hắn là người thừa kế đời thứ ba của Trần gia ra, còn có một nguyên nhân nữa chính là do Lâm Xuân An, vị Phó Chủ Tịch thường trực của Sài Thành hiện tại ra sức ủng hộ.
Hắn nghe nói đến tại cuộc họp Thành Ủy ngày hôm qua, khi bàn về Chủ Tịch Huyện Cần này một cái chức vụ, nhiều vị Thường Ủy thậm chí là đương nhiệm Chủ Tịch cũng là có hoài nghi năng lực của hắn, vì hắn đến Huyện Cần đã bốn năm, nhưng chưa làm ra được cái gì thành tích quá mức chói sáng.
Trong khi cùng cấp bậc với hắn, lại có quá nhiều nhân tài kiệt xuất. Cũng chính là Lâm Xuân An người này, cực độ duy trì hắn, còn lấy uy tín của mình ra bảo đảm hắn liền nhất định sẽ làm tốt trong cương vị mới, thế nên mới có thể thuyết phục được mọi người. Đặt biệt là vị Bí thư Thành ủy kia, hắn mới có thể thuận lý thành chương tiến thêm một bước.
“Không! Không! Đây là do năng lực của cháu, chú đây chỉ là góp chút sức mọn mà thôi, không đáng nhắc đến! Không đáng nhắc đến!”
Bên trong điện thoại, Lâm Xuân An liên tục từ chối, dường như làm cho người ta nghĩ, lần này Trần Văn Bác được đề bạt, hoàn toàn là do năng lực của Trần Văn Bác chiếm đa số, mà không phải là Lâm Xuân An hắn ra lực một dạng.
“Văn Bác! Bên kia Cảng Sài Gòn một chuyện, đã hoàn toàn giải quyết xong xuôi!”
Trầm ngâm một chút, Lâm Xuân An liền là tiếp tục lên tiếng, lần này âm thanh của hắn khá là nghiêm túc, không có còn cười đùa như trước đây với Trần Văn Bác chút nào nữa.
“Chú Lâm! Cám ơn chú, chú an tâm, bầu cử Chủ tịch năm sau, Trần gia sẽ đại lực duy trì chú thượng vị!”
Nghe được lời nói này từ Lâm Xuân An, Trần Văn Bác thân hình là chấn động mạnh một cái, sau đó liền là lên tiếng cam đoan, nói ra điều mà Lâm Xuân An mong muốn nhất hiện tại.
“Văn Bác! Cám ơn cháu! Sau này như có chuyện gì khó giải quyết, cứ nói với lại chú một tiếng, chú chắc chắn sẽ làm hết sức giúp đỡ!”
Lâm Xuân An lần này cũng là không có dùng giọng quan cách từ chối hảo ý của Trần Văn Bác, hắn làm bao nhiêu chuyện cho Trần Văn Bác cũng như Trần gia, mục đích chính là cái chức vụ Chủ Tịch vào năm sau, như từ chối mà nói, điều này chứng tỏ hắn quá mức giả tạo rồi.
“Trần Vân Thanh đã không còn, Trần gia sau này, không còn người nào có thể cùng Trần Văn Bác ta tranh đoạt được nữa!”
Nói một chút khách sáo không đau không ngứa vấn đề cùng Lâm Xuân An thêm một chút nữa sau, Trần Văn Bác liền là cắt đứt cùng Lâm Xuân An trò chuyện, giờ đây nhìn hắn là vô hạn tự tin cùng đắc ý.
Không sai! Trần Vân Thanh lâm vào hoàn cảnh chết không toàn thây tại Cảng Sài Gòn kia, chính là do một tay Trần Văn Bác hắn làm ra, còn là âm thầm bên trong bóng tối điều động tài nguyên của Trần gia cho lần này hành động nữa.
Nguyên nhân là vì tại Thăng Long thành bên kia ông nội của hắn nhiều lần khen ngợi Trần Vân Thanh tên này, trong một lần tình cờ, còn là muốn lập Trần Vân Thanh làm người thừa kế đời tiếp theo của Trần gia. Thay thế cho Trần Văn Bác hắn đây. Nghiêm trọng hơn, cha của hắn cũng là có cái ý định đó.
Loại chuyện này truyền vào tai hắn, thử hỏi như thế nào hắn có thể chấp nhận cho được.
Trần Văn Bác hắn từ khi sinh ra đã là trưởng tử đời thứ ba của Trần gia thân phận, luôn luôn được mặc định sẽ là người thừa kế tiếp theo của Trần gia, giờ đây tất cả thân phận này đã không còn thuộc về hắn nữa, mọi tài nguyên mà hắn có cũng rất nhanh sẽ rời hắn mà đi, dù có là ai tại hoàn cảnh như hắn, cũng liền sẽ không thể nào chấp nhận nhường ra tất cả lợi ích của mình cho người khác, nhất là Trần Vân Thanh còn không phải là anh em ruột thịt của hắn đây.0
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT